Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 750
Cập nhật lúc: 2024-09-05 23:05:03
Lượt xem: 179
Trình Dao Dao rũ mắt, cô nói: “Đừng nghĩ nhiều, em trật chân thôi.”
Khuôn mặt nhỏ không thấy đau nhức chút nào, Tạ Tam « Ừm », hắn hỏi : « Còn đau không ? »
Giọng nói của Tạ Tam không rõ có đang tức giận hay không. Trình Dao Dao chép miệng, cô muốn làm nũng tiếp thì thấy một đám thôn dân tan làm cười nói đi tới. Trình Dao Dao vội vàng thu tay lại, cô quay người đi trước.
Tiếng bước chân vững vàng ở ngay sau lưng cô. Nắng chiều chiếu xuống, cái bóng thon dài đổ về phía trước, thỉnh thoảng cái bóng đó đè lên cái bóng của cô, bộ dáng cực kỳ thân mật.
Trình Dao Dao chạy vào trong sân thì thấy Tạ Phi về nhà rồi, em ấy đang xử lý thỏ hoang với bà Tạ, bên cạnh có một vũng máu.
Trình Dao Dao cao hứng : « Tiểu Phi về rồi. Sao hôm qua không thấy em về vậy ? Anh em đến cổng thôn mấy lần. »
Mắt Tạ Phi né tránh, cô nói : «Em… Hôm qua em thay ca giúp người ta nên hôm nay mới về được. »
Trình Dao Dao « À », cô nhìn con thỏ hoang trên đất hỏi : « Ở đâu vậy ạ ? »
« Hôm qua Chiêu ca nhi bắt đấy. » Bà Tạ oán trách : « Chiêu ca nhi thật là, làm quần áo mới dính đầy máu. »
Trình Dao Dao ngẩn người, cô nhớ tới mùi m.á.u tươi trên quần áo của Tạ Tam tối qua, m.á.u thỏ sao ?
Trình Dao Dao lén nhìn Tạ Tam, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, hắn để dụng cụ và sọt xuống rồi ra giếng múc nước. Trình Dao Dao nhăn mặt, ai bảo Tạ Tam không giải thích cho cô.
Bà Tạ nói : « Dao Dao, cháu định làm con thỏ này thế nào ? »
Trình Dao Dao nói to : « Làm thỏ xào ớt đi ạ. »
« Được. » Bà Tạ cười hớn hở: “Chiêu ca nhi thích ăn cay nhất.”
Trình Dao Dao lại lén nhìn Tạ Tam nhưng Tạ Tam không nhìn cô, cô uể oải đi vào bếp nấu cơm.
Con thỏ rất béo, Trình Dao Dao dùng hết vốn liếng nấu một bát thỏ xào ớt thơm nức, một bát cháo ớt và một đĩa thịt khô xào ớt xanh. Cô còn làm thêm một đĩa rau xanh và trứng gà rán vàng óng.
Một bát thỏ cay thơm nức đặt giữa bàn, hơi nóng bốc lên bay vào mũi. Trình Dao Dao quay đầu che miệng lại, cô hắt hơi một cái.
Bà Tạ nói: “Dao Dao, cháu không thích ăn cay, lần sau đừng làm cay như vậy.”
Chóp mũi Trình Dao Dao đỏ ửng, mắt cũng đỏ, cô nói: “Không… Không sao đâu ạ.”
Tạ Phi cười nói: “Anh trai thích ăn cay, lần nào chị Dao Dao cũng nấu như vậy.”
Tạ Tam rất dễ nuôi, bình thường trong nhà có cái gì thì ăn cái đó. Về sau Trình Dao Dao phát hiện hắn thích ăn cay, lúc nào làm đồ ăn cũng chia ra một nửa nấu cay cho hắn.
Trình Dao Dao nghe thế thì chớp mắt, cô lại nhìn sang chỗ Tạ Tam. Tạ Tam cúi đầu ăn cơm giống như không nghe thấy.
Gương mặt nhỏ của Trình Dao Dao trống rỗng, nhân lúc bà Tạ không thấy, cô muốn gắp ớt cho vào bát Tạ Tam thì thấy trong bát mình có mấy miếng thịt khô.
Tạ Tam thu tay lại ăn cơm tiếp, đôi môi xinh đẹp ăn cay đến mức hồng rực trơn bóng, giữa hai lông mày lộ ra ý cười.
Tim Trình Dao Dao nhảy cẫng lên. Cô chuyển đũa cho ớt vào bát Tạ Phi, cô cười tủm tỉm nói: “Tiểu Phi, em ăn đi!”
Tạ Phi nhìn quả ớt trong bát mình thì hốt hoảng cắn đũa. Cô làm mất lòng chị Dao Dao sao? Hay chị Dao Dao biết cô đang nói dối rồi?
Ăn cơm xong, chân trời vẫn còn ánh nắng cuối cùng. Dâu tây trong vườn cũng được hái xuống, mười mấy quả dâu tây đỏ mọng dính nước đặt trong đĩa trông cực kỳ đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-750.html.]
Cường Cường kích động vung chân, nó bị Tạ Tam nắm gáy một yên tĩnh một lúc.
Bà Tạ cười nói: “Nó nhìn chằm chằm cây dâu tây hai tháng rồi, không cho nó ăn một miếng, đêm nay chúng ta không ngủ yên được đâu!”
Trình Dao Dao nói với Cường Cường: “Vậy cho em một quả, em không được náo loạn nữa đâu đó.”
Tạ Tam cầm một quả dâu rồi ôm Cường Cường ra ngoài. Hắn đặt quả dâu vào trong bát nhỏ của Cường Cường, Cường Cường ngửi tới ngửi lui quả dâu tây, cuối cùng nó cũng không lộn xộn nữa.
Trình Dao Dao nói với Tiểu Phi: “Cứ chờ em về để hái, cuối cùng hái dâu tây chín quá mức rồi.”
Bà Tạ lau tay lên tạp dề, bà nhìn quả dâu tây hiếm có nói: “Thật sự rất đẹp! Quả này là quả gì, vừa đẹp vừa thơm, còn thơm hơn quả dâu dại nhiều!”
Tạ Tam đi vào phòng bếp, hắn nghe vậy thì nói: “Đây là mầm dâu tây nhập từ nước ngoài vào, vị cũng ngọt hơn giống cây của chúng ta.”
Bà Tạ nói: “Ôi, vậy thôn chúng tôi trồng được không? Dùng nhà trồng rau của các cháu ý.”
Tạ Tam lắc đầu. Trình Dao Dao giải thích: “Dâu tây không giữ được lâu, chi phí vận chuyển cũng đắt.”
Bà Tạ nói: “Đáng tiếc.”
Trình Dao Dao cho một quả dâu vào miệng bà Tạ: “Không tiếc, bà ăn thử đi ạ, rất ngon đó!”
Bà Tạ ăn thử, mắt bà sáng lên: “Ôi trời, bà ăn rất nhiều đồ tốt rồi nhưng loại dâu tây này ăn ngon thật đó! Đến đây, các cháu cũng ăn đi.”
Trình Dao Dao cũng ăn một quả, cô cắn nhẹ một phát, nước dâu tây chua ngọt tràn ngập trong miệng, mùi thơm đặc hữu làm say lòng người: “Ngọt quá! Đồ mình tự trồng vẫn ăn ngon hơn đồ mua nhiều!”
Dâu tây tươi ăn mới ngon, dâu tây ở đời sau phải vận chuyển nên họ thường hái dâu tây chưa chín rồi đóng hộp, họ còn bơm nước thuốc vào thì sao có thể ngon như dâu tây nhà mình trồng được.
Tạ Phi cũng khen không dứt miệng, ngay cả Tạ Tam cũng kinh ngạc.
Bà Tạ ăn một quả xong thì không ăn nữa, bà bảo ba đứa ăn. Trình Dao Dao nói: “Dâu tây vẫn ra quả nữa mà! Bà không ăn cháu cũng không ăn.”
Tạ Phi cũng làm nũng với bà Tạ, bà Tạ cười hớn hở ăn tiếp, cả nhà ăn hết đĩa dâu tây.
Buổi tối Trình Dao Dao tắm xong đi ra thì thấy Tạ Tam đang ngồi ngoài cửa bện một cái giá. Cô chủ động hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Giá đỡ dâu tây.” Tạ Tam ra hiệu bảo cô nhìn Cường Cường.
Cường Cường đang nằm cạnh vườn rau, nó nhìn chằm chằm hai cây dâu tây.
Trình Dao Dao nói: “Xong rồi, không nên cho nó ăn mà. Bây giờ nó càng nhớ dâu tây rồi!”
“Anh làm cái giá đỡ khác phủ lên không cho Cường Cường quấy rối.” Tạ Tam nói: “Giữ lại cho em ăn hết.”
Trong câu nói lộ ra ý chiều chuộng, gió đêm thổi qua mặt Trình Dao Dao, tim cô đập rộn ràng. Cô cười ngọt ngào: “Anh thấy lời sáng nay em nói không?”
Tạ Tam hỏi: “Em nói cái gì?”
“… Không thấy thì thôi!” Trình Dao Dao giậm chân muốn chạy đi.
Bàn tay bị giữ chặt.
Bàn tay thô ráp ấm áp như thường ngày của Tạ Tam nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Anh cũng thế. Hôm qua anh không nên hung dữ với em.”
“…” Sự giận dữ của Trình Dao Dao giống như khinh khí cầu bị đ.â.m thủng, xì một cái biến mất không thấy tăm hơi, giọng nói của cô vừa mềm vừa ngọt: “Em cũng không đúng, hôm qua em không nên mắng anh. Em chỉ sợ thôi.”
Tạ Tam buồn bã: “Sợ anh?”