Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 769
Cập nhật lúc: 2024-09-07 21:21:24
Lượt xem: 159
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân kể lại mọi chuyện. Trình Dao Dao giật mình, cô chán ghét nói: “Thể nào hôm đó tôi đến nhà kho làm việc, cô ta cứ nhìn chằm chằm tôi.”
“Người này xấu tính lắm!” Hàn Nhân nói: “Không biết cô ta biết được bao nhiêu, đoán được những gì.”
Trương Hiểu Phong nói: “Mặc kệ cô ta thấy gì, lúc đấy cô ta không nói ra, bây giờ nói cũng không có ai tin, người ta chỉ nghĩ cô ta tung tin đồn nhảm. Dao Dao, nếu cô ta nói đúng cái gì, cô cũng đừng thừa nhận.”
Trình Dao Dao mỉm cười: “Tôi không sợ cô ta. Mà câu nói cuối cùng của hai người có thể làm móc câu, nhất định cô ta đang suy nghĩ đến Trình Nặc Nặc.”
Hàn Nhân cười xấu xa: “Để hai người họ chó cắn chó đi.”
Trương Hiểu Phong nghĩ nghĩ, cô vẫn theo ý hai người. Phẩm chất của bọn họ đều có vấn đề, phạm tội phải ngồi tù.
Trình Dao Dao đoán không sai.
Lưu Mẫn Hà đi từ nhà họ Lâm ra, cô nắm chặt một xấp tiền trong túi, cô không kìm nén được sự sung sướng.
Cô lừa Trình Nặc Nặc là đúng!
Hôm đó Lưu Mẫn Hà tận mắt thấy Trình Dao Dao bị người đàn ông kéo đi, cô nghĩ từ bây giờ Trình Dao Dao sẽ rơi vào trong vũng bùn. Cô ta cũng phải nếm thử mùi vị như mình.
Ai ngờ ngày hôm sau Trình Dao Dao vẫn êm đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, Lưu Mẫn Hà kinh ngạc. Cô lén quan sát Trình Dao Dao một lúc lâu nhưng không nhìn ra chỗ nào không đúng. Ngược lại Trình Nặc Nặc mất tích, mãi sau mới tìm thấy ở trong huyện.
Hẳn là việc này liên quan đến Trình Nặc Nặc.
Cô mới nhận được thư của gia đình, hôn sự của anh trai sắp hỏng rồi, Lưu Mẫn Hà hạ quyết tâm, cô dứt khoát đập nồi dìm thuyền.
Không ngờ vừa ra tay cô đã lấy được nhiều tiền như vậy. Đây chính là tiền trợ cấp một tháng của cô đấy!
Tạ Tam cầm đèn pin đi dọc đường, hắn và một cái bóng đen xì lướt qua nhau. Gió đêm mát mẻ, lúc hắn về đến nhà, Trình Dao Dao đang ngồi trong sân huấn luyện Tủng Tủng nhảy qua ghế.
Giọng nói của Tạ Tam lộ ra sự vui vẻ: “Em Dao Dao, bạn em đâu?”
Trình Dao Dao đẩy m.ô.n.g Tủng Tủng, Tủng Tủng ngã lộn nhào, cô nói: “Họ nói ngày mai phải đi làm sớm, hôm nay không ngủ lại.”
Tạ Tam nói: “Anh xách nước tắm cho em.”
“Vâng.” Trình Dao Dao nói: “Bánh ga tô phần anh ở trên bàn đấy.”
Tạ Tam vừa ăn bánh ga tô vừa nhìn Trình Dao Dao bắt nạt Tủng Tủng. Chân Tủng Tủng ngắn như vậy, nó còn mập map, sao có thể nhảy qua ghế được. Nó nhìn thấy Tạ Tam đang ăn bánh ga tô, chân ngắn lập tức chạt tới, nó ôm chân Tạ Tam làm nũng.
Cường Cường nhảy lên vai Tạ Tam, nó duỗi móng vuốt lấy bánh ga tô.
Tạ Tam giơ cao tay lên tránh móng vuốt của Cường Cường, một miếng bánh nhỏ rơi xuống đất, Tủng Tủng vội vàng l.i.ế.m sạch.
Trình Dao Dao phê bình: “Anh ăn thì tránh đi ăn nha, lại để bọn nó nhìn thấy rồi.”
Cô nói cũng thấy thèm, cô đi tới nói: “Cho em ăn một miếng.”
Tạ Tam giơ cao bánh ga tô. Trình Dao Dao kiễng chân nhưng không với tới, cô tức giận: “Hẹp hòi… Ưm.”
Tạ Tam dời môi, đôi mắt chứa ý cười: “Còn muốn không?”
Trình Dao Dao che gương mặt nóng hổi: “Anh… Bánh ga tô của anh!”
Cường Cường giơ móng vuốt đạp vào cái bánh, hơn nửa miếng bánh rơi xuống đất, Tủng Tủng ngậm trong mồm, chân ngắn chạy vèo đi. Cường Cường cũng đuổi theo phía sau, hai con lông cù biến mất trong ở mèo.
Tạ Tam: “…”
Trình Dao Dao cười ôm bụng: “Ha ha ha… Anh cũng có ngày hôm nay…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-769.html.]
Tạ Tam nắm mặt Trình Dao Dao: “Hôm nay chưa cho em hút dương khí.”
“…Em đủ dương khí rồi, không cần.”
“Cần.”
“Không cần!”
“Cần.”
Tạ Tam không để ý Trình Dao Dao từ chối, hắn lại bổ sung dương khí cho cô. Tạ Tam xách nước tắm cho Trình Dao Dao, chờ cô tắm xong lại ôm cô về phòng đi ngủ.
Trình Dao Dao nằm trong chăn trừng mắt nhìn trần nhà, cô hối hận vì đã nói chuyện linh tuyền với Tạ Tam.
Tạ Tam thấy tận mắt sự kỳ diệu của linh tuyền nhưng hắn chưa từng hỏi linh tuyền dùng làm gì. Trình Dao Dao chủ động nói muốn đổ linh tuyền vào nhà trồng rau nhưng Tạ Tam không đồng ý. Tạ Tam còn nghiêm túc dặn dò cô, không được dùng linh tuyền ở bên ngoài làm người ta nghi ngờ.
Bây giờ Tạ Tam rất ít khi xa cô, thỉnh thoảng đi ra ngoài làm việc, hắn cũng chỉ đi mấy ngày ngắn ngủi liền vội vàng trở về. Trước khi ra ngoài nhất định thay Trình Dao Dao bổ sung dương khí, hắn sợ mình đi lâu, Trình Dao Dao sẽ ngất xỉu.
Trình Dao Dao xoay người giấu mặt vào trong chăn. Cô đã giải thích nhiều lần với Tạ Tam, không phải ngày nào cũng phải cần hút dương khí một lần!
Bây giờ lá sen cực kỳ phấn chấn, nó chống đỡ một tháng cũng không thành vấn đề!
Tạ Tam vừa nghiêm túc vừa cố chấp: Không thể mạo hiểm, mỗi ngày một lần!
Linh khí trong lá sen ngày càng nồng đậm, cuối cùng trong hư không xuất hiện một nụ hoa.
Sau khi nụ hoa xuất hiện, lúc nào Trình Dao Dao cũng chờ nó nở hoa. Nhưng lá sen không có động tĩnh gì mấy, nụ hoa cũng không nở ra.
Trình Dao Dao không để ý, cô ngâm nga hát trong phòng bếp.
Bà Tạ ra ngoài rồi, Tạ Phi bắt đầu đi làm lại, trong nhà chỉ còn Trình Dao Dao.
Sắp đến Tết Đoan Ngọ, hôm qua Tạ Tam hái được nắm lá tre trên núi. Cô ngâm nước muối một đêm, hôm nay có thể gói bánh tro rồi. Trình Dao Dao ướp thịt, sau đó chạy ra sân lấy lá tre.
Tủng Tủng và Cường Cường đang đuổi nhau quanh chậu gỗ, Trình Dao Dao buồn cười dùng mũi chân đẩy bọn nó ra.
Bỗng nhiên Cẩu Đản và mấy đứa trẻ chạy vào sân: “Chị Dao Dao! Chị Dao Dao! Nhanh đi xem náo nhiệt đi!”
Tủng Tủng muốn chạy ra, Trình Dao Dao giữ đuôi nó, cô nói: “Có gì náo nhiệt?”
Cẩu Đản thở không ra hơi: “Thanh niên trí thức tiểu Trình và bà Lâm đang cãi nhau ầm lên!”
Trình Dao Dao bĩu môi: “Chuyện này có gì hay mà xem.”
“Không phải, không phải.” Lâm Vi Dân đẩy Cẩu Đản ra, bé nói: “Hôm nay họ đánh nhau đấy! Trình Nặc Nặc đáng sợ lắm, quần áo còn không mặc xong đã chạy ra ngõ đánh nhau với bà Lâm. Còn Lâm Bình Bình nữa, mặt bị cào chảy đầy máu!”
Trình Dao Dao nhíu mày, cô nghĩ đến lời dặn của Tạ Tam thì cố nén lòng hiếu kỳ lại: “Chuyện này có gì hay đâu. Chị không đi.”
“Vậy chúng em đi đây!” Mấy đứa bé không đợi được nữa, bọn nó chạy đi như ong vỡ tổ.
Trình Dao Dao không tới xem náo nhiệt, nhưng người trong thôn đã sớm vây quanh đấy rồi.
Lâm Vi Dân không nói khoa trương, Trình Nặc Nặc bù xù đánh nhau với bà Lâm, cả hai vừa hét vừa mắng, ở tận cổng thôn cũng nghe thấy. Áo khoác của Trình Nặc Nặc bị xé rách, giày cũng đá bay mất. Da thịt khô héo và vết sẹo trên người làm mấy người phụ nữ run rẩy, đàn ông thì vừa buồn nôn vừa không nhịn được nhìn chằm chằm.
Lâm Bình Bình che mặt đứng bên cạnh khóc to. Lưu Mẫn luôn nhã nhặn cũng kéo Thẩm Yến chửi ầm lên: “Cậu phải chịu trách nhiệm với con gái tôi!”