Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 784: Linh tuyền

Cập nhật lúc: 2024-09-08 23:29:25
Lượt xem: 178

Trong sân im ắng, thanh âm ghế đổ vang lên ở nhà sát vách, dây bí đỏ lắc lư rì rào, rất nhiều dây bí kéo hỏng.

Tạ Tam bước lên mấy bước, hắn trèo lên đầu tường nhìn thoáng qua.

Trình Dao Dao lo lắng hỏi: “Ai vậy?”

Tạ Tam lau bụi bẩn trên tay, hắn nói: “Đừng sợ, là Trình Nặc Nặc.”

Lúc này Trình Dao Dao mới thở phào. Nếu là vợ chồng Trình Chinh hoặc người nhà thím Ngân Quế, cô còn hơi lo. Nếu là Trình Nặc Nặc, ngược lại cô không sợ.

Ánh mắt Trình Dao Dao phức tạp: “Không phải Trình Nặc nặc bệnh không đứng dậy nổi sao? Cô ta có thể trèo tường à?”

Ý cười trên mặt Tạ Tam thu lại, hắn lạnh lùng nói: “Chết cũng không hối cải.”

Mèo cam chạy đến trước mặt Trình Dao Dao, cái đuôi vỗ đất như muố tranh công.

Đáng tiếc không có ai khen nó, Trình Dao Dao thấy trên móng vuốt của nó dính đầy máu, cô phê bình nó: “Cường Cường, em lại học xấu, cào người ác như vậy.”

“Meo! Meo!” Cường Cường hất mặt lên, bộ dáng hùng hồn, móng vuốt duỗi ra co lại.

Tủng Tủng cũng vui vẻ chạy tới, đầu nó lập tức bị một cái móng vuốt đè xuống, nó chỉ có thể lăn trên đất giãy dụa kêu gâu gâu.

Lời Tạ Tam còn văng vẳng bên tai:Một tháng sau sẽ hung dữ hơn, hung dữ hơn, hung dữ hơn…

Trình Dao Dao nhìn một màn này xong lại quay sang nhìn Tạ Tam, lần đầu tiên Tạ Tam tránh ánh mắt của Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao quay mặt hắn lại: “Tạ Tam, anh nhìn thẳng vào mắt em!”

Tiếng gõ cửa dồn dập giải cứu Tạ Tam.

“Trình Dao Dao, mở cửa! Cô mở cửa ngay!”

Trình Dao Dao nhíu mày: “Ồ, em còn chưa tìm cô ta tính sổ, cô ta đã đánh tới cửa. Cô ta điên rồi.”

Trình Nặc Nặc giận điên lên. Hai tay cô đập mạnh vào cửa cổng nhà họ Tạ, vết thương trên tay va vào cửa gỗ cứng rắn lại rách thêm mấy chỗ. Trình Nặc Nặc không cảm thấy đau đớn, cô đỏ mặt liều mạng phá cửa.

Bỗng nhiên cửa mở từ bên trong ra, Trình Nặc Nặc không kịp đứng vững, cả người ngã về trước, bụng dưới đập vào ngưỡng cửa, cô hét thảm lên.

Trình Nặc Nặc nằm co quắp trên đất như con tôm, trong bụng đau đớn, một dòng nước nóng nổi lên, trước mắt biến thành màu đen.

Nửa ngày sau cô mới nhìn rõ Trình Dao Dao, cô ta đang đứng trước mặt mình.

Trình Dao Dao chỉ mặc quần áo ở nhà, mặt không trang điểm nhưng vẫn đẹp đến mức làm người lóa mắt. Bên trong đôi mắt hoa đào chứa đầy sự cao ngạo, hồn nhiên. Tạ Tam cao lớn đứng bên cạnh bảo vệ cô.

Một con mèo cam và một con ch.ó mập chạy lạch bạch đến trước chân cô.

Mèo mập kiêu ngạo giống hệt Trình Dao Dao, nó còn nhe răng uy h.i.ế.p cô. Chó mập lè lưỡi chạy tới trước mặt cô, nó giẫm móng vuốt bẩn thỉu lên mặt cô.

“Con mèo đáng chết, con ch.ó đáng chết!” Mặt Trình Nặc Nặc vừa bị con mèo này cào mấy phát, cô vươn tay muốn bắt bọn nó.

Trình Dao Dao vội vàng kêu lên: “Cô dừng tay lại!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-784-linh-tuyen.html.]

Cường Cường chạy như bay, Tủng tủng lại bị tóm gọm, nó sợ hãi kêu ầm lên. Tạ Tam đang muốn ra tay, nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, móng vuốt của Cường Cường vào lên tay Trình Nặc Nặc, Trình Nặc Nặc đau đớn buông lỏng tay.

“Làm tốt lắm.” Trình Dao Dao khen Cường Cường, cô ôm Tủng Tủng đang sợ hãi vào lòng. Tạ Tam cho nó ăn một miếng thịt gà khô, nó mới không khóc nữa.

Trình Nặc Nặc kêu nửa ngày cũng không có ai để ý đến cô, cô oán hận nói: “Cô cố ý thả con mèo này ra cào tôi!”

Trình Dao Dao thấy kỳ lạ: “Chẳng lẽ không phải cô tự chạy đến cửa làm chuyện xấu hổ nên bị cào à?”

Lúc này Trình Nặc Nặc mới nhớ tới ý đồ mình đến đây, giọng cô run rẩy: “Cô… Cô dám dùng linh tuyền tưới rau, cho gà ăn…”

Khóe môi Trình Dao Dao cong lên mang theo sự kiêu ngạo như cũ: “Thể nào cô lại muốn trộm rau trong vườn…”

Cô còn chưa nói hết, Trình Nặc Nặc không tự chủ nhìn về phía vườn rau xanh um tươi tốt và ổ gà bên cạnh.

Tay Trình Nặc Nặc móc đất, gương mặt vặn vẹo đáng sợ. Lúc trước cô nấu một nồi thức ăn cũng chỉ nhỏ một giọt linh tuyền vào, thế mà Trình Dao Dao lại dùng nó để tưới rau, làm đồ ăn cho gà!

Lý trí Trình Nặc Nặc hoàn toàn biến mất, cô khàn giọng: “Cô chà đạp linh tuyền như thế, cô sẽ gặp báo ứng!”

“Linh tuyền ở trong tay tôi, tôi dùng thế nào cũng không đến lượt cô quản.” Trình Dao Dao nói.

Trình Nặc Nặc bất chấp tất cả, cô vội vã hỏi: “Cô làm như thế nào? Vì sao cô có nhiều linh tuyền như vậy?”

“Việc này còn nhờ cô đấy.” Trình Dao Dao lười biếng nói.

“Tôi?” Trình Nặc Nặc bị sự oán hận và ghen tị che mất não, cô nhanh chóng nghĩ ngợi: “Lần trước lên núi kia đúng không, không phải, cô có linh tuyền trước đó rồi. Rốt cuộc là lúc nào? Cô nói đi, cô nói ngay cho tôi!”

Trình Dao Dao giơ ngón trỏ lên: “Cô đoán xem.”

Trình Nặc Nặc giận điên lên, cô cố gắng nhịn đau đứng dậy, vừa mới bước tới gần Trình Dao Dao một bước, Tạ Tam lập tức ngăn trở. Tạ Tam đứng trước mặt cô giống như con dã thú khát m.á.u nóng nảy ở trên núi.

Trình Nặc Nặc run rẩy, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

Trình Nặc Nặc thở phì phò, cô cười nói với Trình Dao Dao: “Được rồi, trước không nói đến vấn đề này. Vừa rồi tôi đứng trên tường thấy một trò hay.”

Vẻ mặt Trình Nặc Nặc thay đổi thất thường. Đáng tiếc vết sẹo cạnh miệng làm nụ cười của cô trở nên kinh dị.

Trình Dao Dao nhìn Tạ Tam, vẻ mặt hơi chột dạ: “Cô thấy cái gì?”

Trình Nặc Nặc cười khẽ, giọng nói khàn khàn chậm rãi: “Vừa rồi hai người làm gì trong sân, tôi thấy…”

“Ồ!” Trình Dao Dao nghẹn ngào, cô nói với Tạ Tam: “Tạ Tam, anh đóng cửa lại đi.”

Tạ Tam đóng cửa cổng, sau đó quay về bên người Trình Dao Dao.

Trình Nặc Nặc tưởng Trình Dao Dao chột dạ, cô cố ý thừa nước đục thả câu không nói lời nào. Ai ngờ Trình Dao Dao chỉ ung dung vuốt lông mèo, cô cũng không nói gì cả.

Bụng Trình Nặc Nặc quặn đau, hai chân mềm nhũn, cô đứng một lát, mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại. Cô bất đắc dĩ mở miệng nói: “Vừa rồi tôi đứng trên đầu tường thấy hết mọi chuyện, ban ngày ban mặt hai người anh anh em em, chị Dao Dao, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh tốt đẹp của chị coi như…”

“Thì thế nào?” Trình Dao Dao hỏi lại.

Trình Nặc Nặc nói: “Người trong thôn rất nhiều chuyện, thanh danh của con gái rất quan trọng, không cần nói chị cũng biết.”

Trình Dao Dao dở khóc dở cười: “Người khác sẽ tin lời cô nói sao?”

Loading...