Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-08-30 12:33:52
Lượt xem: 237
Chuyện Trình Dao Dao hôm qua ngồi xe đạp trở về, ngoại trừ Tạ ba còn có Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc biết. Tạ Ba đương nhiên không nói, Thẩm Yến, dựa theo tính tình c.h.ế.t cũng sĩ diện của hắn không có khả năng nói ra, bát quái này chỉ có Trình Nặc Nặc truyền ra, Trình Dao Dao không ngạc nhiên chút nào.
Châm ngòi lý gián, châm ngòi thổi gió, kéo bè kết phái, những thủ đoạn này Trình Dao Dao không phải không biết. Chị em Tố Liễu đ.ấ.m đá nhau, nhưng so với thủ đoạn của Trình Nặc Nặc cao hơn nhiều.
Trình Dao Dao càng quen nói thẳng ra, đem chuyện để trước mặt nói rõ ràng.
Trình Nặc Nặc tự nhiên không ngừng lắc đầu, mặt tràn đầy chấn kinh, oan uổng. Sắc mặt Thẩm Yến phức tạp, vẫn nói: “Ngoại trừ ba người chúng ta, còn có Tạ Ba!”
Trình Dao Dao lạnh lùng nghiêng tới: “Anh cho rằng người ta là anh sao? Một gã đàn ông đầu lưỡi dài như vậy?”
Lời nói ẩn giấu sự châm chọc, mặt Thẩm Yến lập tức đen lại. Nhưng nếu hắn lại giải thích thì thật sự chứng minh tội danh “Gã đàn ông đầu lưỡi dài như vậy”, nghẹn tại chỗ, sắc mặt nhăn nhó.
Ba người giằng co, bầu không khí vô vùng quỷ dị. Hàn Nhân cầm túi đường chạy tới, nhìn thấy Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc quay người vội vàng đi. Kỳ quái nói: “Bọn họ tới tìm cô gây phiền phức?”
“Tôi tìm bọn họ gây sự nghe còn tạm được.”
Túi giấy da trâu thân dài, dính miệng túi lại. Trình Dao Dao xé mở một góc, ngửi ngửi, vị ngọt đường mía bay ra.
Thanh mai trong nồi đã sủi bọt, thể tích thanh mai co lại nhỏ hơn nhiều, nước canh trở lên đỏ chói. Trình Dao Dao nâng khuỷu tay, đổ đường vàng rực rỡ như cát sa mạc vào nồi, thấy Hàn Nhân đau lòng nói: “Đổ ít một chút, đổ ít một chút!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-79.html.]
Trình Dao Dao nói: “Nhìn cô hẹp hòi này, đây là đường tôi mượn sẽ trả lại túi mới cho cô.”
Hàn Nhân khẽ cắn môi, giống như cắt thịt nói: “Được rồi, dù sao tôi cũng có phần ăn. Chỗ đường này tính của tôi, cô đưa chỗ còn lại cho tôi là được.”
Trình Dao Dao thưởng thức nhìn Hàn Nhân, không khéo thì khôn khéo, nhưng không ăn quỵt.
Trình Dao Dao cười đem túi đường cất kỹ: “Không được, đường này thuộc về tôi. Lát nữa tôi ra cung tiêu xã mua thêm một túi trả cô.”
Hàn Nhân nói: “Cô cũng biết đường này rất khó mua, phiếu đường cũng khó làm. Tôi mang từ nhà tới đã ăn hết, chỉ còn một túi này.”
Nhóm nữ TNTT đều là cô gái tầm 17,18 tuổi, không có ai không thích ăn đồ ngọt. Đáng tiếc những món đồ ăn vặt kia quá đắt, không để được lâu, lợi tích thực tế thuận tiện nhất chính là nước chè nóng.
Đường vàng pha với nước chè thơm nhất, nhóm TNTT đều tích lũy tiền mua hai túi đường vàng cất đi. Chiều nào đi làm về mệt mỏi gần chết, trước khi ngủ uống một chén nước chè ngọt nóng hổi, dễ chịu biết bao.
Trong tay nguyên chủ giàu có lại rộng rãi, mỗi lần mua 5,6 túi đường vàng, nhưng thèm ăn, tăng thêm Lưu Mẫn Hà ăn chùa, trước khi Trình Dao Dao đến đã hết rồi. Hàn Nhân tính toán tỉ mỉ, còn giấu một túi không mở ra, Trình Dao Dao có lần tỉnh dậy lúc nửa đêm trông thấy cô vụиɠ ŧяộʍ ăn kẹo. Hôm nay cuối cùng cho cô bóc ra.
Trình Dao Dao dùng muôi quấy đều nước thanh mai, nói lời thấm thía: “Đồng chí Hàn Nhân, túi đường này trong tay cô chỉ có thể bị cô vô tình uống hết. Ở trong tay tôi, lại có thể phát huy ra giá trị vô hạn. Cô phải suy xét tình hình chung, ưu tiên lợi ích của quần chúng nha.”
“Tôi đồng ý với lời giải thích của Dao Dao.” Trương Hiểu Phong mỉm cười đi tới, nói: Cái này còn phải nấu bao lâu? Tôi khuấy nước, các cô không phải muốn gội đầu sao?”