Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 792: Trình Nặc Nặc logout

Cập nhật lúc: 2024-09-09 09:49:03
Lượt xem: 225

Thôn Điềm Thủy chỉ có một chỗ chữa bệnh, bên trong chỗ chữa bệnh có một thầy thuốc chân đất, bình thường người trong thôn đau đầu nhức óc thì đi đến đấy lấy ít thuốc Đông y.

Thuốc tiêu viêm và thuốc Tây rất quý, ngay cả bệnh viện trong huyện cũng phải nhờ quan hệ mới lấy được, huống chi là nơi chữa bệnh trong thôn.

Vết bỏng trên mặt và người Trình Nặc Nặc rất nặng, đêm qua mọi người giận dữ chói cô trong chuồng bò một đêm, bong bóng nước trên người cô đều vỡ tan chảy mủ, cả người mê man sốt cao.

Thầy thuốc nhìn Trình Nặc Nặc rồi lắc đầu. Ngụy Thục Quyên và Trình Chinh đều bị dọa sợ, hai người cầu xin đám người hỗ trợ đưa Trình Nặc Nặc vào huyện.

Thầy thuốc nói: “Cô ấy chảy m.á.u âm đạo, bây giờ lại ngồi xe xóc nảy vào huyện, cái mạng này còn cần nữa không? Sảy thai không dưỡng tốt, vết bỏng trên người làm sốt cao, cô ấy có thể kéo dài đến bây giờ, có thể nói mệnh cô ấy tốt lắm rồi.”

 Thầy thuốc nói xong thì đi ra ngoài.

Sắc mặt Trình Chinh chán nản, Ngụy Thục Quyên đặt m.ô.n.g xuống đất, bà vỗ đùi khóc to. Đám người hỗ trợ đứng bên ngoài nghe thấy tiếng khóc còn tưởng Trình Nặc Nặc c.h.ế.t rồi.

Trình Nặc Nặc nằm co quắp trên giường, đôi mắt trợn to nhìn trần nhà. Ký ức đời trước và đời này hiện lên trước mắt, vì sao ông trời cho cô cơ hội sống lại mà cô vẫn rơi xuống tình trạng thê thảm hơn cả đời trước?

Vết bỏng trên mặt đau đớn kéo căng dây thần kinh. Trong bụng như có một con d.a.o khuấy động lục phủ ngũ tạng, cô có thể cảm nhận thân thể này đang dần dần tan nát, trên người chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cô không cam tâm.

Rõ ràng cô phát hiện ra linh tuyền trước, bố cũng đứng về phía cô, Thẩm Yến bị cô nắm trong tay. Cô khổ cực tính toán bao lâu mới chiếm được tất cả, vì sao mọi thứ lại sụp đổ?

Không cam tâm, cô không cam tâm… Thần trí dần dần mơ hồ, Trình Nặc Nặc cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, chỉ thiếu một chút nữa thôi cô có thể giải thoát rồi…

Nước mát thấm vào môi mang theo dương khí nồng đậm, đột nhiên Trình Nặc Nặc há mồm tham lam uống từng giọt linh tuyền, cô hận không thể nhai nát cái chén.

Hồn cô lại quay về thân thể rách nát này. Cơn đau kịch liệt xuyên qua dây thần kinh, Trình Nặc Nặc ho khan, cô nắm chặt cái chén kia.

Ngụy Thục Quyên hét lên: “Chậm thôi, uống chậm thôi, vẫn còn!”

Trình Nặc Nặc hỏi: “Ai… Ai mang nước này tới?”

Vừa nãy cô còn thoi thóp, bây giờ đã nói chuyện được rồi, hai mắt còn phát ra ánh sáng không bình thường.

Trình Chinh nói : «Dao Dao bảo Tạ Tam mang nước đường đỏ tới. Dao Dao lấy ơn báo oán, con không cảm thấy xấu hổ sao ? »

Trình Nặc Nặc mím môi, đáy mắt không che kịp sự ác độc, Trình Chinh nhìn thấy rõ.

Trình Chinh thấy thế thì lạnh lùng nói : «Thái độ của con kiểu gì vậy ? Lúc trước họ nói nhân phẩm của con không tốt nhưng bố không tin. Đêm qua con phóng hỏa nhà họ Tạ làm bố thật sự thất vọng ! »

Trình Nặc Nặc cụp mắt, giọng nói khàn khàn vô tội : « Bố, hôm qua không phải con phóng hỏa… »

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-792-trinh-nac-nac-logout.html.]

« Con im miệng ngay ! Đừng cãi chày cãi cối nữa ! » Trình Chinh nói : «Con làm bao nhiêu chuyện xấu hại Dao Dao, nhóm thanh niên trí thức đều nói cho bố biết rồi. Con còn là người sao ? »

Hôm Tết Đoan Ngọ, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong tình cờ gặp Trình Chinh, họ không nhịn được nói chuyện Trình Nặc Nặc làm cho ông biết. Trình Chinh thấy bộ dáng con gái thê thảm mới nhịn không nói, đến tận đêm qua xảy ra chuyện phóng hỏa, ông không nhịn được nữa.

Trình Nặc Nặc bị bóc trần tất cả, cô không xấu hổ như dự liệu của Trình Chinh mà chỉ cười trào phúng, chế nhạo.

Trình Chinh giận dữ chỉ tay vào mặt cô : «Con.., Con không thấy biết xấu hổ à? Con còn cười, bố sẽ không quản chuyện của con nữa ! »

Trình Nặc Nặc không nể mặt mũi : «Từ nhỏ đến lớn ông quản tôi lần nào chưa ? Trong mắt ông chỉ có cô con gái cao quý kia thôi, ông để ý đến tôi lần nào chưa ? Trình Dao Dao có mọi thứ, còn tôi thì sao ? Bây giờ ông còn bày ra dáng vẻ của người làm bố à ? »

Trình Chinh sững sờ nhìn cô, ông run rẩy nói : « Bố… lúc con còn nhỏ, bố không quản con, nhưng về sau… »

Trình Nặc Nặc chống người lên : «Về sau, tôi trở nên xinh đẹp thông minh, tôi còn làm đồ ăn ngon, ông mới thích tôi không phải sao ? Vì sao đều là con gái, Trình Dao Dao có thể kiêu căng tùy hứng, tôi lại phải lấy lòng người ông như con ch.ó vậy ?

Lần đầu tiên Trình Chinh phát hiện ra, con gái út ngoan hiền lại có bộ mặt đáng sợ, giọng nói sắc bén như thế. Có lẽ, ông chưa từng nhìn rõ bộ mặt chân thật của con gái nhỏ.

 Ngụy Thục Quyên sợ hãi choáng váng nhìn cảnh này, bà vội vàng kéo tay Trình Nặc Nặc: “Có phải con hồ đồ rồi không? Sao con nói chuyện như thế với bố hả?”

Trình Chinh lắc đầu chán nản: “Bố vẫn nghĩ con là con gái ngoan, hóa ra Dao Dao đã nói thật… Bố trách nhầm Dao Dao rồi.”

Trình Nặc Nặc cười nhạo, cô sờ gương mặt đầy vết thương: “Bây giờ tôi biến dạng không kết hôn được với nhà họ Thẩm, ông chướng mắt tôi, ông muốn chuyển hướng sang cô con gái lớn, ông muốn làm một người bố tốt, nhưng ông đừng quên, lúc đầu con gái lớn bị ông làm tức giận mới rời nhà đi, bây giờ cô ta và nhà họ Tạ là một, cô ta không nhận người bố này nữa đâu!”

Trình Nặc Nặc xé tan ảo tưởng đẹp đẽ của ông, ông vì con gái mới cưới Ngụy Thục Quyên, nhưng ngày nào Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc cũng châm ngòi thổi gió bên tai, ông dần dần quên mất ý muốn ban đầu. Bây giờ Trình Chinh hơn 50 tuổi, ông có hai người con gái, một người mất tất cả, một người lục đục với ông.

Tạ Tam im lặng đứng trước cửa ra vào, hắn nghe tiếng tranh chấp ầm ĩ bên trong. Nửa ngày sau, Trình Chinh đi ra, cả người ông giống như già đi 10 tuổi, bả vai cũng còng xuống.

Ông đưa bình nước và hộp cơm rỗng cho Tạ Tam, Tạ Tam nhìn ông, Trình Chinh lập tức quay đầu đi, ông khoát tay nói: “Về đi… Đừng nói gì với Dao Dao.”

Những chuyện này nhấc lên chỉ làm lòng con bé thêm phiền. Đây là chuyện duy nhất ông có thể làm vì Dao Dao.

Tạ Tam nói: “Công an về rồi. Bọn họ nói, chờ Trình Nặc Nặc dưỡng thương tốt hơn, họ sẽ gọi đến. Mấy người tạm thời không thể rời khỏi chuồng bò này.”

Vừa rồi dáng vẻ của Trình Nặc Nặc chỉ còn một hơi thở, công an cũng không muốn động vào chuyện phiền toái này. Huống chi bộ dáng của Trình Nặc Nặc cũng không trốn thoát được, Trình Chinh biết rõ, ông chỉ thở dài.

Tạ Tam nói: “Một ngày ba bữa, cháu sẽ mang đến.”

“Không, không, chuyện này làm phiền nhà cháu quá rồi.” Trình Chinh vội nói: “Bác mua ít đồ ở mấy nhà ngay gần là được.”

Ngụy Thục Quyên đang nghe lén ở bên trong vội bước ra: “Ôi người ta nguyện ý đưa cơm thì ông nhận đi! Ở nơi rừng sâu hoang vu này có thể mua cái gì chứ, Nặc Nặc nhà chúng ta còn đang bị bệnh đấy!”

Loading...