Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 794

Cập nhật lúc: 2024-09-09 09:50:09
Lượt xem: 175

Chỉ có Trình Chinh nghi ngờ, lúc trước bố Thẩm không thích Trình Nặc Nặc, sao ông có thể tùy tiện buông tha việc kết hôn này, chẳng lẽ là vì thanh danh của ông ấy sao?

Trình Chinh ưu sầu làm Trình Nặc Nặc trào phúng. Bây giờ cô nắm chắc phần thắng trong tay, cô cũng không cần ngụy trang với Trình Chinh nữa: “Bố, bố không ngờ chuyện kết hôn của con vẫn thành sao?”

Trình Chinh khuyên nhủ: “Chuyện khác thường chắc chắn không ổn. Nặc Nặc, chúng ta phải cân nhắc chuyện này cẩn thận.”

Trình Nặc Nặc cười lạnh: “Cân nhắc cái gì? Dù con gái lớn của bố tốt thế nào cũng chỉ có thể kết hôn với người nông dân. Mà cô con gái nhỏ bố không cần này lại kết hôn với con nhà quan ở Thượng Hải. Bố sợ về sau con vượt qua cô con gái lớn của bố sao?”

Trái tim Trình Chinh hoàn toàn băng giá, ông phất tay rời đi.

Lâm Gia Kỳ và mấy người công an vào thôn Điềm Thủy, lúc này hắn cầm một phần văn kiện và dẫn theo một bác sĩ khoa tâm thần.

Hôm nay Trình Chinh không ở đây, Trình Nặc Nặc ngủ thiếp đi, chỉ có Ngụy Thục Quyên còn thức. Bí thư Lâm giải thích với Ngụy Thục Quyên, chuyện Trình Nặc Nặc phóng hỏa là vụ án hình sự, tính chất phức tạp, bố Thẩm khơi thông quan hệ tìm bác sĩ giám định thần kinh Trình Nặc Nặc bị kích thích, sau đó đưa cô về Thượng Hải trị liệu.

Ngụy Thục Quyên nghe xong thì kéo ngón tay Trình Nặc Nặc điểm chỉ vào văn kiện.

Mọi chuyện thuận lợi ngoài ý muốn. Bên Thượng Hải vẫn thúc giục bọn họ mau chóng trở về, một nhà Trình Chinh và mẹ con Thẩm Yến nhanh chóng thu dọn đồ chuẩn bị về.

Bố Thẩm phái hai chiếc xe con chờ ở trước cổng thôn, người trong thôn ồn ào vây xem, nhưng họ không dám xích lại gần.

Trình Nặc Nặc đứng trước ô tô, cô thấy Trình Dao Dao ở trong đám người. Cô vẫn xinh đẹp như trước, trong n.g.ự.c ôm một con mèo trắng, Tạ Tam đứng bên cạnh cô.

Trình Chinh nói mấy câu với Trình Dao Dao rồi cúi đầu rời đi. Người nhà họ Thẩm sắp xếp Trình Chinh, Ngụy Thục Quyên và mẹ con Thẩm Yến lên xe, họ thúc giục Trình Nặc Nặc mau lên xe.

Trình Nặc Nặc nói: “Tôi có lời muốn nói với chị Dao Dao.”

Trình Chinh thấy thế liền muốn xuống xe, bí thư Lâm lại nói: “Mấy người đi trước đi, tôi ở lại chờ cô ấy.”

“Không được, không…” Trình Chinh chưa nói dứt lời, lái xe đã đạp chân ga, chiếc xe đầu tiên rời đi trước.

Trình Nặc Nặc khẽ cười, cô đi về hướng Trình Dao Dao. Trình Dao Dao không tránh, cô bình tĩnh nhìn Trình Nặc Nặc.

Hai người đứng đối diện nhau, lúc này mặt Trình Nặc Nặc đã ngừng lở loét, cô thay quần áo mới, mặc dù thân hình khô gầy nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh: “Chị Dao Dao, em phải về Thượng Hải rồi.”

“À!” Trình Dao Dao nghiêng đầu, cô nhìn Trình Nặc Nặc từ trên xuống dưới: “Cô vẫn thành công nhỉ.”

“Không tin được đúng không?” Trình Nặc Nặc mím môi cười, vết thương lở loét trên mặt lay động, cô đau nhếch miệng lên: “Có phải cô không cam tâm vì cô xinh đẹp như thế, Tạ Tam cũng thích cô, nhưng cô chỉ có thể kết hôn với hắn, cả đời lưu lại ở nông thôn. Mà tôi… vẫn được như ý nguyện, kết hôn với người đàn ông lúc trước cô muốn kết hôn nhất, tôi còn quay về Thượng Hải.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-794.html.]

“Còn có…” Trình Nặc Nặc tiến lại gần, mùi hôi thối lập tức bay đến.

Trình Dao Dao nhíu mày, mèo trắng trong n.g.ự.c vươn móng vuốt sắc nhọn ra. Đây là mèo hoang hay bắt rắn ở trong rừng, nó làm Trình Nặc Nặc sợ hãi lùi lại, cô che kín mặt. Vết thương trên mặt cô lặp đi lặp lại, bây giờ còn bị mèo hoang cào, thật sự không cứu nổi nữa.

Trình Nặc Nặc ổn định tâm thần, cô vẫn cười: “Cô không biết ngày nào Tạ Tam cũng giấu cô mang cơm cho chúng tôi, trong thức ăn có…”

“Có linh tuyền.” Trình Dao Dao bình tĩnh nói tiếp.

Nụ cười trên mặt Trình Nặc Nặc cứng đờ: “Cô biết?”

Trình Dao Dao sờ tai mèo trắng, cô nói: “Tôi bảo anh ấy mang cho cô đó.”

Trình Nặc Nặc muốn tìm một chút khác thường trên mặt Trình Dao Dao, cô thấy vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trên mặt Trình Dao Dao, tim cô đập loạn nhịp, cô cảm thấy mình tính sai cái gì đó.

“Vì sao cô phải cho tôi linh tuyền?”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao giống hết con mèo trong ngực, khóe môi lộ ra nụ cười thần bí: “Đương nhiên để cô dưỡng tốt thân thể sống lâu một chút nha.”

Dĩ nhiên Trình Nặc Nặc không tin cô, nhưng… nhưng vì sao Trình Dao Dao phải cho mình linh tuyền? Suy bụng ta ra bụng người, Trình Nặc Nặc luống cuống: “Trình Dao Dao, cô đang tính kế tôi? Vì sao cô lại làm như vậy?”

Bên kia, bí thư Lâm nhìn lướt qua, người bố Thẩm phái tới đi về phía hai người.

Trình Dao Dao mỉm cười, đôi môi hoa hồng nói ra mấy chữ: “Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không đi cùng bọn họ.”

Trong lòng Trình Nặc Nặc hỗn loạn, cô thấy mấy người kia nói với mình: “Thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải vào huyện bắt xe lửa nữa.”

Trình Nặc Nặc giống như bị điện giật đẩy bọn họ ra, cô nhào về phía Trình Dao Dao: “Trình Dao Dao, rốt cuộc cô đang tính kế gì?”

Tạ Tam lập tức bước tới bảo vệ Trình Dao Dao, con mèo trắng kia nhảy cào nát chỗ hoàn hảo nhất trên mặt Trình Nặc Nặc.

Trình Nặc Nặc hét lên, mấy người kia thấy thế thì liếc nhau, họ bắt Trình Nặc Nặc lại. Trình Nặc Nặc nổi điên liều mạng giãy dụa, cô gào thét tên Trình Dao Dao. Đáng tiếc cô không đủ sức chống lại họ, cả người bị bắt lên xe.

Đến khi xe nổ máy đi xa, mọi người vẫn thấy gương mặt vặn vẹo của Trình Nặc Nặc dí sát vào kính xe.

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng logout rồi.

 

Loading...