Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 807
Cập nhật lúc: 2024-09-10 18:10:23
Lượt xem: 177
Thím Kim Hoa cười quái dị: “Này, thím không đòi cháu đâu!”
Trình Dao Dao từ chối cho ý kiến. Lúc thím Kim Hoa làm mai cho Tạ Tam thì đã kết thù với cô rồi, về sau còn chạy đến nhà họ Tạ ăn nhờ ở đậu, Trình Dao Dao không cho sắc mặt mấy lần mới không đến nhà nữa.
Trình Dao Dao nhìn Lưu Mẫn Hà đứng bên cạnh. Hiếm khi Lưu Mẫn Hà mặc áo khoác màu đỏ tươi mới tinh, làn da rám đen nổi bật không cân đối với màu áo, trên mặt còn mang theo ý cười ngượng ngùng.
Thím Kim Hoa muốn tìm cảm giác tồn tại, bà cao giọng nói: “Ôi, không còn sớm nữa, thím và thanh niên trí thức Lưu còn có chuyện nữa, chúng ta đi trước đây!”
Thôn dân ở bên cạnh nghe thấy thì cười nói: “Thím Kim Hoa làm mối thanh niên trí thức Lưu với nhà nào vậy?”
Lưu Mẫn Hà nghe xong vội cúi đầu xuống. Thím Kim Hoa cười mắng người kia: “Chuyện còn chưa thành đâu, ít nói linh tinh đi! Ngược lại thanh niên trí thức Trình và Tạ Tam định bao giờ làm việc vui vậy? Thím vẫn chờ uống rượu mừng của hai đứa đấy!”
Trình Dao Dao cười giễu cợt: “Thím, sao trên mặt thím có vết rách vậy? Thím đánh nhau với người ta à?”
Thím Kim Hoa vội vàng che mặt lại, bà cười gượng: “Thím và thanh niên trí thức Lưu còn có chuyện, đi trước đây, đi trước đây!”
Trình Dao Dao hoàn toàn thắng lợi, cô vui vẻ dẫn Tủng Tủng đi. Lúc cô đến nhà kho, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đang ăn cơm trưa.
Trình Dao Dao nói chuyện cô gặp thím Kim Hoa và Lưu Mẫn Hà ở trên đường cho hai người nghe.
Hàn Nhân vừa bóc trứng gà vừa nói: “Tôi biết chuyện này. Thím Kim Hoa không phải người tốt lành gì, bà ấy giới thiệu một người đàn ông cho cô gái ở trong thôn, bà ấy nói là anh ta làm công nhân, kết quả sau khi kết hôn cô gái mới biết người đàn ông kia làm công việc hỗ trợ dỡ hàng trong nhà máy tạm thời, trong nhà nghèo rách nghèo nát, 4 đồ dùng gia đình dùng để kết hôn đều mượn ở nhà khác! Hôm qua cô gái đó về nhà mẹ đẻ chặn thím Kim Hoa lại đánh một trận.”
Trương Hiểu Phong cau mày nói: “Vậy phải nói chuyện này với Lưu Mẫn Hà mới được.”
Hàn Nhân hừ nhẹ: “Thôi đi, cả thôn đều biết chuyện này. Cô đi tìm cô ta nói chuyện, cô ta cũng không cảm kích cô đâu, không chừng còn chê cô lắm miệng.”
Trương Hiểu Phong nói: “Vậy cũng phải nhắc nhở một câu, dù sao chúng ta đều là thanh niên trí thức. Có nghe hay không là chuyện của cô ấy. Dao Dao, cô nói xem.”
Trình Dao Dao không quan tâm: “Cô muốn nói thì nói. Mau ăn trứng gà đi, còn thịt băm nữa, vừa rang giữa trưa đó.”
Hàn Nhân vui vẻ gắp một đũa, cô đặt lên miếng bánh ngô: “Mỡ heo thơm thật đó!”
Tủng Tủng kêu ríu rít, móng vuốt nhỏ lay lay, nó thèm muốn c.h.ế.t rồi.
Hàn Nhân tách một ít lòng đỏ cho Tủng Tủng ăn, nước miếng Tủng Tủng chảy tí tách nhưng nó vẫn quay đầu đi không muốn.
Trình Dao Dao nhận lấy đưa cho Tủng Tủng, Tủng Tủng l.i.ế.m phát rồi ăn hết, ăn xong còn l.i.ế.m liếm miệng.
“Trời ạ, nó chỉ ăn đồ cô cho thôi sao?”
Trình Dao Dao đắc ý nói: “Đúng vậy, các cô ăn đi, nó ở nhà ăn no rồi, nó chỉ thèm thôi.”
Không biết Lưu Mẫn Hà về lúc nào.
Trương Hiểu Phong lập tức đặt bánh ngô xuống đi qua nói chuyện với cô ấy. Hàn Nhân xích lại gần Trình Dao Dao: “Cô chờ xem, thể nào cũng đen mặt quay về.”
Quả nhiên một lát sau Trương Hiểu Phong quay lại, sắc mặt rất khó coi. Đối diện với ánh mắt “Tôi biết trước rồi” của Hàn Nhân, cô bất đắc dĩ nói: “Cô ta bảo tôi không muốn cô ta tốt.”
“Tôi nói cô còn không tin!” Hàn Nhân đưa hộp cơm cho Trương Hiểu Phong: “Mau ăn đi, ăn xong còn đọc sách.”
Nghỉ trưa một tiếng, các cô đều tranh thủ thời gian đọc sách. Mấy nữ thanh niên trí thức khác kết bạn cười nói đi qua chỗ ba người, họ nói: “Chúng tôi đi hái dâu, các cô có đi không? Suốt ngày đọc sách, coi chừng hỏng mắt đó.”
Trình Dao Dao chế giễu: “Các cô ăn dâu suốt ngày, coi chừng bụng hỏng đấy.”
Trương Hiểu Phong tốt tính cười nói: “Các cô đi đi, chúng tôi nghỉ ngơi.”
Nhóm nữ thanh niên trí thức e ngại Trình Dao Dao, họ tức giận quay đi, trong gió bay tới một câu “Con mọt sách”.
Đợi họ đi xa, Hàn Nhân nhụt chí nói: “Ngày nào họ cũng chế giễu chúng ta. Cô nói xem, nếu nhà nước không khôi phục kỳ thi đại học, chúng ta thật sự giống đồ ngu à?”
“Cô đừng nản lòng! Coi như kỳ thi đọc không khôi phục, học tập vẫn tốt.” Trương Hiểu Phong nói vậy nhưng trong mắt vẫn hơi buồn bã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-807.html.]
Trình Dao Dao động viên hai người: “Phòng ngừa chu đáo không phải chuyện xấu nha.”
Tuy nói như thế, Hàn Nhân vẫn không nhịn được lười biếng. Dù sao mùa hè trời nóng bức, thực sự dễ buồn ngủ. So với việc đọc sách ôn tập, Hàn Nhân thích ngủ hoặc ra ngoài hái dâu hơn.
Trình Dao Dao rất muốn nắm chặt vai cô hét lên, kỳ thi đại học sắp tới rồi! Cô bắt đầu gấp gáp.
Rơi vào đường cùng, Trình Dao Dao đành phải đến nhà kho mang thức ăn cho hai người thường xuyên để giám sát Hàn Nhân ôn tập. Dạo này Tạ Tam thường lái máy kéo vào huyện, cô có thể ở nhà kho g.i.ế.c thời gian, thuận tiện làm việc giúp hai người.
Kén tằm tròn xoe phân thành màu vàng và màu trắng, Trình Dao Dao tách hai màu ra rồi ném vào cái giỏ trước mặt.
Kén tằm trong giỏ nhiều dần, chờ 2 giỏ kén vàng và kén trắng đầy ụ, Tạ Tam sẽ đến đón cô về nhà.
Trời chiều đậm màu, gió thổi nhẹ nhàng, Trình Dao Dao và Tạ Tam đi cạnh nhau, chó con chạy phía sau.
Cô xách hộp cơm đựng nhộng nói: “Về nhà chiên lên ăn.”
“Được.”
“Anh muốn ăn bột ớt hay bột tiêu?”
“Bột ớt.”
“Muốn ăn gì nữa không?”
“Gà chiên.”
“Món đấy làm rất phiền phức! Anh phải nhóm lửa giúp em.”
“Được.”
“Gâu, gâu, gâu!”
Kén tằm tích lũy càng ngày càng nhiều, trong kho hàng có mấy cái nồi to.
Đổ kén tằm vào trong nồi nước sôi, sau đó dùng gậy gỗ lớn ấn mạnh xuống, nhựa kén bên trong sẽ tiết ra. Không trải qua bước này, giá tơ sẽ rất rẻ, nếu được xử lý qua có thể bán giá cao hơn.
Sau khi nấu xong, kén tằm trở nên trong suốt, tơ tằm cũng tản ra, mọi người cầm đầu sợi dây chậm dãi kéo tơ.
Sợi tằm quấn trên máy kéo tơ, một kén tằm có thể kéo được 1000m.
Đây là công việc cô cùng rườm rà và đòi hỏi tính kiên nhẫn. Buổi chiều ánh nắng chói chang, mấy cô gái làm việc đều buồn ngủ, trong nhà kho hoàn toàn yên tĩnh.
Trình Dao Dao gối đầu lên cánh tay ngủ say. Trương Hiểu Phong vừa quấn tơ vừa đọc sách, Hàn Nhân cũng buồn ngủ. Ở trong góc hẻo lánh, mặt Lưu Mẫn Hà ửng đỏ, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện lên sắc xuân.
Cửa nhà kho loảng xoảy đẩy ra.
Mấy thanh niên trí thức chạy vọt vào làm mấy cô gái sợ hãi.
“Các cô nghe thấy đài phát thanh nói gì chưa? Kỳ thi đại học khôi phục rồi!”
Một viên đá tạo nên nghìn cơn sóng. Nhóm nữ thanh niên trí thức nhao nhao nhảy dựng lên: “Thật sao?”
“Đài phát thanh nói thế nào?”
“Kỳ thi đại học khôi phục lúc nào?”
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong cực kỳ kích động. Trương Hiểu Phong hỏi nam thanh niên trí thức kia: “Đài phát thanh nói thế nào?”
Mấy nam thanh niên trí thức chạy vội tới, họ thở hổn hển nửa ngày mới nói: “Đài phát thanh nói kỳ thi đại học khôi phục lại! Tất cả công dân là nông dân, học sinh 3 cấp (học sinh tốt nghiệp THPT những năm 1966, 1967, 1968), học sinh đang học lớp 12, còn có thanh niên trí thức chúng ta nữa, mọi người đều có thể tham gia kỳ thi!”
Sau một trận im lặng ngắn ngủi, tiếng thét chói tai vang lên lật nóc nhà: “Muôn năm!”