Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 818
Cập nhật lúc: 2024-09-12 10:09:48
Lượt xem: 126
Tạ Tam cười nhẹ lắc đầu. Giá tiền này chỉ đủ mua một bộ quần áo của Trình Dao Dao nhưng đối với người dân huyện Lâm An mà nói, đây là số tiền tích lũy cả đời cũng không được.
Huống chi mấy năm nay nhà nước điên cuồng chèn ép kinh tế tư nhân, khái niệm “Đầu cơ trục lợi” còn khắc sâu trong lòng người dân. Coi như có thể góp đủ tiền, bọn họ cũng không dám tùy tiện thử.
Trình Dao Dao cao hứng nói: “Em mua! Em có tiền!”
Tạ Tam ngoắc tay cô, Trình Dao Dao đang định ngồi lên đùi hắn thì thấy con mèo lông trắng ngông nghênh ngồi phịch trên đùi Tạ Tam.
Bình thường Bánh Nếp dính Tạ Tam nhất, Tạ Tam cũng thích nó nhất. Nó thấy Trình Dao Dao đứng đấy nhưng không tránh ra mà còn cọ vào tay Tạ Tam.
Tạ Tam vuốt tai mèo, khóe môi mỉm cười. Con hổ dũng mãnh dịu dàng ngửi hoa tường vi làm Trình Dao Dao thấy khó chịu.
Trình Dao Dao vung tay hầm hừ quay đi.
“Em Dao Dao.” Tạ Tam vội vàng đặt mèo xuống đuổi theo cô.
Trình Dao Dao chạy về phòng liền muốn khóa cửa, Tạ Tam luồn một tay vào đẩy cửa ra: “Em Dao Dao, sao bỗng nhiên không vui rồi?”
“Hừ!” Trình Dao Dao tức giận giậm chân, cô còn giơ chân chặn Bánh Nếp đang muốn chui qua khe cửa.
Mèo trắng lập tức ngã lăn ra đất, nó vừa lăn vừa kêu ầm lên, lông mao trắng rất bẩn.
Thần kinh thô như xi măng của Tạ Tam phản ứng kịp, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Em Dao Dao, nó chỉ là một con mèo nhỏ thôi.”
“…Ai ăn dấm chứ!” Trình Dao Dao giấu đầu lòi đuôi nói, cô tức giận giơ chân lên.
Tạ Tam thừa cơ chen vào trong phòng, đầu tiên hắn ôm mèo trắng đang lăn trên đất thả ra ngoài, sau đó ôm mèo con đang khóc om sòm trong phòng này: “Không ăn dấm thì đừng bĩu môi.”
Trình Dao Dao lập tức che miệng lại, cô giận dữ trừng hắn.
Tạ Tam ôm Trình Dao Dao ngồi trên mép giường, Trình Dao Dao ngồi trên đùi đối diện với hắn, chóp mũi cao thẳng cọ nhẹ vào cô, một tay đặt sau lưng vuốt lông cho cô.
Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ, hạt bụi nhấp nhô bên trong tia nắng.
Trình Dao Dao không chống đỡ được sự dịu dàng của Tạ Tam, cô quay mặt đi, Tạ Tam cười nhẹ, hắn cọ xát đôi môi mềm mại đỏ như hoa hồng của cô: “Không được hừ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-818.html.]
“Cứ hừ!” Trình Dao Dao lập tức quay đầu lườm hắn nhưng bị hắn hôn một trận.
Một nụ hôn kéo dài, dương khí xâm nhập trong miệng Trình Dao Dao, bầu không khí ướt át, ánh mắt Trình Dao Dao dần dần long lanh nước, cô mềm nhũn cô cổ Tạ Tam. Sự run rẩy dọc theo xương sống tấn công cô, ngón chân Trình Dao Dao cuộn lại, cô không nhịn được duỗi cái cổ thiên nga ra: “Ưm…”
Chờ hôn xong, khóe mắt và cánh môi Trình Dao Dao đều đỏ ửng, hơi thở dồn dập, đôi mắt ướt sũng nhìn Tạ Tam.
“Đừng nhìn anh như vậy.” Tạ Tam thở dài nói: “Anh sẽ không nhịn được.
“Làm như tối qua anh nhịn được vậy.” Trình Dao Dao ghét bỏ lẩm bẩm.
Hơi thở mềm mại ngọt ngào của cô phả vào tai Tạ Tam, Tạ Tam vừa thấy ngọt ngào vừa đau khổ thở sâu, hắn ấn Trình Dao Dao vào trong ngực.
Bên trong đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam cuồn cuộn sóng. Đợi đến đêm tân hôn, cô sẽ biết lúc trước mình kiềm chế thế nào.
Bánh Nếp nhấc cái chân ngắn chạy đến cạnh giường, nó kéo ống quần Tạ Tam kêu ríu rít. Mèo trắng xinh đẹp làm nũng không ai chống cự được, đáng tiếc lòng Tạ Tam như sắt, hắn nhốt nó ngoài cửa.
Ngược lại Trình Dao Dao không đành lòng: “Sao anh làm như vậy! Nó vẫn là một con mèo nhỏ mà!”
Tạ Tam thản nhiên nói : «Không phải em ghét nó sao ? Ngày mai tặng nó cho người khác. Bà nội cũng nói trong nhà nhiều mèo quá. »
« Không được ! Đến nhà người khác, nó có thể ăn cơm no sao ? Em không cho ! » Trình Dao Dao nhào lên giường.
Năm con mèo được nuôi béo tròn, ai thấy cũng thích. Trong thôn có rất nhiều người đến cửa hỏi, người thôn bên cạnh cũng đến hỏi. Nhưng ở niên đại này người ăn còn không đủ no, nuôi chó nuôi mèo không cần nhắc tới rồi, cùng lắm là cho bát cơm thừa, hoặc mèo con tự ra ngoài đi săn, sao có thể ăn ngon như nhà họ Tạ được. Trình Dao Dao không nỡ cho con nào cả, lần trước đưa Hạt Vừng (con mèo đen) cho Cẩu Đản nuôi mấy ngày, Tủng Tủng đã sốt ruột chạy tới tha về, mọi người đành phải thôi.
Tạ Tam đắp kín chăn cho Trình Dao Dao : « Không cho người ta, em lại ăn dấm. »
«Không ăn dấm đâu. » Trình Dao Dao chui vào chăn, đôi mắt hoa đào lộ ra ngoài, một lát sau cô buồn bực nói : « Bánh Nếp là mèo cái, nam nữ khác biệt anh biết không ? »
Tạ Tam sững sờ, bả vai run rẩy, hắn không nhịn được cười ra tiếng.
Trình Dao Dao nôn nóng cào hắn: “Anh cười cái gì! Rõ ràng anh không ôm Hạt Vừng cũng không ôm Khoai, vì sao anh chỉ ôm con Bánh Nếp háo sắc này… »
« Bởi vì nó giống em. » Bỗng nhiên Tạ Tam nói.
Trình Dao Dao ngơ ngẩn, cô không phản ứng kịp: “Cái gì?”