Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 823
Cập nhật lúc: 2024-09-12 10:17:48
Lượt xem: 107
Bọn nhỏ ngửa đầu sùng bái nhìn Trình Dao Dao cầm kẹo đường hình con rồng.
Con rồng này to hơn tưởng tưởng của Trình Dao Dao, đường nét tinh xảo, ngay cả đôi mắt và vảy rồng đều vẽ rõ ràng rành mặc, cầm trong tay nặng trĩu.
Trình Dao Dao vui mừng cầm kẹo đường nói với Tạ Tam: “Anh quay một lần nữa đi.”
Ông lão sợ hãi xua tay: “Đừng, đừng, cậu quay nữa tôi lỗ mất! Tôi vẽ một con bướm đưa cô được không?”
Ông lão thật sự vẽ một con bướm tinh xảo, Trình Dao Dao không khách khí nhận lấy.
Tạ Tam mỉm cười đưa đưa 5 mao tiền cho ông rồi phát mấy cây kẹo đường quay được lúc đầu cho bọn nhỏ, lúc này hắn mới đi theo Trình Dao Dao.
Ông lão phía sau cười ha hả: “Đến đây, đôi vợ chồng trẻ kia mời các cháu ăn kẹo, xếp hàng đi!”
Trình Dao Dao không kịp đợi hỏi Tạ Tam: “Sao anh quay được con rồng vậy? Anh có cách gì à?”
Tạ Tam nói toạc ra: “Nói cho em, lần sau em nhất định tới quay tiếp.”
“… Ai bảo ông lão kia cười em.” Trình Dao Dao bị bóc trần, cô không phục bĩu môi.
Tạ Tam cười nói: “Ông ấy dựa vào việc này ăn cơm.”
Trình Dao Dao cũng không tiếc hai mao tiền, cô chỉ không muốn thừa nhận mình không có vận may thôi. Bây giờ Tạ Tam giúp cô đòi lại, cô cũng ném ra sau đầu.
Trong tay hai người đều có kẹo đường, hai người liền dắt xe tản bộ.
Gần đây huyện Lâm An biến hóa rất lớn. Không chỉ có quầy hàng kẹo đường, trên đường còn bán đậu hũ, trứng luộc nước chè, khăn tay, đi trên đường có thể thấy 3,4 quầy hàng liền nhau. Từ khi chính sách mới mở rộng, rìa đường trở nên náo nhiệt hơn, chợ đen chuyển thành thị trường nửa công khai. Người bán hàng gan to bắt đầu gánh hàng đi trên đường, việc buôn bán tốt hơn hẳn.
Có thể nói như này, chỉ cần có người bán sẽ có người mua.
Mấy chục năm qua mọi người đều mua đồ ở cửa hàng quốc doanh, phương thức tiêu thụ thống nhất, việc kiếm phiếu mua hàng cũng khổ. Cửa hàng tư nhân chỉ cần tiền, không cần phiếu, trong mắt mọi người giống như là lấy không vậy, dù anh bán bất cứ cái gì, chỉ cần vừa tung hàng ra ngoài thị trường liền bán hết sạch.
Tạ Tam và Trình Dao Dao đến cửa hàng mới xây xem một vòng. Cửa hàng tổng hợp đã trang trí xong hết nhưng bên trong chỉ có mấy cửa hàng khai trương.
Tạ Tam nói: “Họ không có nguồn cung cấp.”
Ngoại trừ Hầu Tử buôn bán nhiều nên có nguồn cung cấp, cũng chỉ còn nhóm nông dân có lương thực, rau xanh bán, nhưng thị trường không thiếu mấy thứ này.
Trình Dao Dao nói: “Em thấy mấy gian hàng mặt tiền kia vẫn chưa có người thuê, không bằng chúng ta thuê bán ít đồ đi.”
Đương nhiên Tạ Tam không phản đối: “Bán cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-823.html.]
“Tạm thời giữ bí mật!” Trình Dao Dao nói: “Thôn chúng ta có rất nhiều rau xanh và thổ sản, vì sao không mang đi bán?”
Tạ Tam kiên nhẫn giải thích: “Mấy thôn xung quanh huyện Lâm An trồng rất nhiều rau, sau khi gỡ bỏ quy định đầu cơ trục lợi, bọn họ đều mang đồ ăn vào huyện bán, chẳng mấy chốc giá rau xanh sẽ bị ép xuống. Thôn chúng ta hợp tác với mấy nhà ăn kia, không bao lâu nữa cũng bị giảm thấp thôi.”
Trình Dao Dao nghĩ ngợi: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Anh có một ý tưởng, tạm thời giữ bí mật.” Tạ Tam giơ kẹo đường hình con bướm lên miệng Trình Dao Dao: “Không nói việc này nữa. Em ăn đi không chảy.”
Trình Dao Dao ngửi mùi kẹo đường rồi cắn một miếng nhỏ, kẹo đường mang theo mùi đường cháy, hương vị giòn tan ngọt ngào. Cô ăn hai miếng liền không muốn ăn nữa, Tạ Tam ăn nốt chỗ còn lại.
Kẹo con rồng cho Tạ Phi.
Hai người đến xưởng may đưa đồ ăn trong nhà cho Tạ Phi.
Mặt Tạ Phi gầy đi nhưng tinh thần vẫn vui vẻ thoải mái: “Anh, chị Dao Dao! Anh chị lợi hại quá! Nhân viên tạp vụ trong xưởng em cũng tham gia thi đai học nhưng điểm số không bằng một nửa anh chị!”
Tạ Tam dặn dò: “Không được khoe khoang trong xưởng, tránh gây chuyện linh tinh.”
Tạ Phi cười tủm tỉm nói: “Em không khoe khoang, mọi người đều truyền khắp nơi rồi! Anh và chị Dao Dao đứng đầu bảng, ba người đứng đầu bảng vàng đều là người thôn chúng ta, em rất có thể diện! Bây giờ bọn họ không dám bắt nạt em nữa!”
Tạ Tam nhăn mày, hắn nắm được trọng điểm: “Trước kia có người bắt nạt sao? Người đấy là ai? Nói tên cho anh!”
Hắn không cho Tạ Phi gây chuyện không có nghĩa những người kia được phép trêu chọc Tạ Phi.
Tạ Phi vội vàng che miệng, cô nhìn Trình Dao Dao xin giúp đỡ. Trình Dao Dao kéo Tạ Tam: “Anh làm gì mà dung dữ vậy.”
Ngọn lửa cháy hừng hực trên người Tạ Tam lập tức dập tắt, hắn nói: “Không phải. Chỉ là…”
Trình Dao Dao chớp mắt với hắn. Ai bắt nạt Tạ Phi, sớm muộn gì cô cũng dụ con bé nói ra rồi giải quyết sau lưng là được, không cần dọa Tạ Phi.
Lúc này Tạ Tam mới thôi.
Trình Dao Dao nắm tay Tạ Phi nói một lát, bỗng nhiên cô hỏi: “Có phải em có tâm sự gì không?”
Tạ Phi mở to mắt nhìn, cô hoảng loạn lắc đầu: “Không, không có!”
“Thật sao?????” Trình Dao Dao nheo mắt lại.