Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 828
Cập nhật lúc: 2024-09-12 16:12:17
Lượt xem: 150
Lúc về đến nhà, trong nhà cực kỳ náo nhiệt. Người trong thôn và bọn nhỏ đều tới nhà chúc Tết. Mấy người phụ nữ ngồi trong nhà chính cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, mấy người Trương Hiểu Phong và bọn nhỏ đắp người tuyết ở trong sân.
Mặt trời sáng chói, người tuyết làm lúc sáng tan dần, cái mũi lệch sang một bên. Nhưng điều đó không ngăn cản sự nhiệt tình của trẻ con phương nam, bọn nhỏ cào tuyết trên nóc nhà xuống rồi làm người tuyết, người tuyết lớn xếp thẳng hàng đứng cạnh nhau.
Toàn nhà thanh tịnh trở nên náo nhiệt.
Trình Dao Dao đứng ở cổng, bỗng nhiên cô nhớ lại lần đầu mình đến đây.
Lúc đó tòa nhà ngheo rớt mồng tơi, xung quanh im ắng mộc mạc, tường rào vây quanh bốn phía ngăn cách nhà họ Tạ với mọi thứ xung quanh. Nhà họ Tạ mở rộng cửa đón cô, sau đó cho cô sự ấm áp và bình yêu chưa bao giờ cô nhận được.
Bà Tạ mặt lạnh lòng mềm, Tạ Phi ngại ngùng chân thành, còn có… Tạ Tam.
Tạ Tam đi vào đầu tiên, hắn không thấy Trình Dao Dao đứng bên cạnh thì quay đầu gọi: “Em Dao Dao.”
Trình Dao Dao lấy lại tinh thần, cô cười nhẹ đi vào trong sân.
“Thanh niên trí thức Trình và Tạ Tam về rồi à. Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới, lúc nào tổ chức tiệc cưới nha?”
Trình Dao Dao : “…” Cô nghĩ mình nên rời đi một lát!
Giục cưới là truyền thống đón Tết của người Trung Quốc. Không phải chỉ mình Trình Dao Dao và Tạ Tam bị giục cưới, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân cũng bị hỏi thăm một phen.
Hoàng Lục vì người quên mình: “Bác gái, chị dâu, mọi người có em gái, cháu gái gì giới thiệu cho cháu đi ạ!”
Mấy người phụ nữ nhìn hắn từ trên xuống dưới, dạo này Hoàng Lục ăn ở nhà họ Tạ nên có thêm ít thịt, bộ dáng gọn gàng sạch sẽ, cũng là một thanh niên có tinh thần.
Sau khi hỏi thăm một chút, mọi người biết hắn không cha không mẹ, 23 tuổi, làm ở nhà máy trong huyện Lâm An. Mấy người phụ nữ lập tức nhiệt tình: “Nhà tôi có em họ!”
“Cháu gái tôi năm nay 18 tuổi, vừa hợp tuổi với cậu!”
Cuối cùng Trình Dao Dao cũng được giải thoát, cô kéo Tạ Tam ra sân đắp người tuyết, Cô cẩn thận làm một mô hình bằng tuyết rồi nâng cho đám người xem: “Tôi làm gì đây?”
Bọn nhỏ suy đoán ầm ầm: “Quả mận!”
“Không phải, là hồ lô.”
Thiết Đản nuốt nước bọt : « Mứt quả ! »
Hàn Nhân cười nhạo : «Là quả lê ! »
Chỉ có Tạ Tam nói : «Là Cường Cường. »
« Đúng rồi ! » Trình Dao Dao đắc ý nói : « Tôi làm giống như vậy mà mấy người không đoán ra được ! »
Mọi người nhìn hai quả cầu tuyết tròn vo chồng lên nhau, họ nói trái lương tâm : « …Giống. »
Trình Dao Dao nói : «Tôi làm thêm một Tủng Tủng nữa. »
Tạ Tam thừa dịp đám người không chú ý, hắn nắm chặt bàn tay lạnh đỏ ửng của cô : «Tuyết rất lạnh, đừng nghịch nữa. »
Nhưng hắn vẫn không ngăn được sự nhiệt tình sáng tác của Trình Dao Dao, cô làm 5 con mèo con và một con ch.ó tuyết, 6 con đứng trên cọc gỗ cạnh vườn rau xanh. Đến lúc bà Tạ gọi cô đi làm sủi cảo cô mới ngoan ngoãn đi vào bếp.
Tạ Tam ở bên ngoài một lúc lâu mới đi vào.
Lúc Trình Dao Dao ra vườn hái hành, cô phát hiện 6 con vật bằng tuyết được gắn thêm hai con mắt đậu đen và hai cái tai nhọn nho nhỏ.
Năm nay Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân không về quê ăn Tết, cộng thêm Hoàng Lục và 4 người nhà họ Tạ, 7 người vui vẻ ngồi quanh bàn cơm.
Trên bàn có 7,8 món ăn nóng hổi, tất cả đều được Trình Dao Dao xuất hết bản lĩnh nấu, món ăn cực kỳ phong phú, thơm ngon : cá mè sốt hình con sóc, thịt sốt nước mơ, ruột già xào ớt, canh gà xé sợi, thịt viên nhồi nấm, Phật nhảy tường.
Ngoài ra còn một bát xương ống nấu tương đậm đặc, ngay cả thịt dính trên xương cũng được hầm nhừ, xương ống thơm ngon, ăn ngon đến nối nước tương dính đầy tay.
Cường Cường nằm cạnh bếp lò gằm xương ống, cái đuôi lắc lư vui vẻ. Mấy con mèo con cũng ngồi cạnh Cường Cường ăn cá và thịt viên, bọn nó không quan tâm đến việc đánh nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-828.html.]
Hàn Nhân ăn một miếng xương ống to, cô hạnh phúc muốn khóc : «Lần đầu tiên tôi ăn món thịt ngon như vậy đó ! »
Hoàng Lục cười nói : « Năm ngoái nhà nào cũng nuôi lợn, năm nay giá thịt lợn rẻ, sang đầu xuân còn giảm nữa ! »
« Đúng vậy. » Bà Tạ thổn thức nói : «Nghe nói nhà Lâm Võ Hưng không bán được lợn con, họ tranh cướp ép giá với người khác, cuối cùng gấp gáp bán 1 con 5 mao tiền, cái giá này còn không bằng giá thịt lợn, không biết ai ép giá ác như vậy. »
Động tác gặm xương của đám người dừng lại, bọn nhớ đến hương vị lợn sữa quay chấm tương thơm ngon mấy hôm trước, tất cả nhất trí không nhắc nhở bà Tạ.
(Lợn sữa = Lợn con.)
Một bàn đồ ăn hết sạch chỉ còn bát đĩa trống rỗng, bà Tạ bê một nồi canh gà thanh đạm bổ dưỡng lên : «Những ngày tuyết rơi chỉ muốn ăn canh gà. Các cháu ăn nhiều vào. »
Trình Dao Dao vui vẻ nói : « Đây là canh gà hầm sâm bà nội nấu, món này là tay nghề đặc biệt của bà nội đó ! »
Mấy người Hoàng Lục lập tức nói ngọt: «Thơm quá, chúng ta phải nếm thử mới được ! »
Khi cho canh gà vào miệng, lời nói ngọt liền trở thành lời khen thành tâm chân thật: “Ngon quá, ngon quá!”
Canh gà hầm sâm nhiều mỡ mang theo vị đắng nhàn nhạt của sâm có tác dụng giải ngán. Thịt gà thấm gia vị, nước thịt chảy thơm ngon chảy vào bụng.
Đám người vừa rồi còn la hét ăn no quá lại vùi đầu ăn tiếp.
Bà Tạ rửa tay xé thịt gà thả vào bát từng người. Đến lượt Tạ Tam, bà còn dặn dò : «Chiêu ca nhi, cháu ăn ít thôi, cẩn thận chảy m.á.u mũi. »
« Phụt… » Trình Dao Dao không nhịn được bật cười.
Ánh mắt Tạ Tam rơi trên mặt cô cô cũng không sợ, lúc nhịn cười bả vai run cầm cập. Bà Tạ xé thịt đùi cho cô, bà trách : «Không được cười Chiêu ca nhi. »
Tạ Phi hiếu kỳ hỏi : «Cười gì ạ ? »
« Không có gì, không có gì. » Trình Dao Dao cố gắng nhịn cười, cô xua tay nói : «Chợt nhớ tới chuyện vui thôi. »
Tạ Tam trừng mắt nhìn bát canh gà hầm sâm, sau đó nhìn gương mặt nhỏ cười trên nỗi đâu của người khác, hắn nghiến chặt răng. Chờ kết hôn…
Ăn xong bữa cơm tối vui vẻ, mọi người thu dọn phòng bếp rồi lên nhà chính ngồi sưởi ấm nói chuyện phiếm.
Nhà họ Tạ xây rất đặc biệt, phòng chính kín đáo gió tuyết không lọt, ở trong thời tiết này còn ấm áp hơn so với lúc bình thường. Cường Cường kéo cái đệm nhỏ tới cạnh lò sưởi ngủ ngon lành. Mấy con mèo nhỏ cũng nằm trong n.g.ự.c Tủng Tủng ngáy o o.
Trên bàn bày một đĩa mứt mơ, đậu phộng Nam Nhũ, mứt bưởi, hướng dương ngũ vị hương và trà khô. Trình Dao Dao pha một bình trà gạo và đun nóng một bình rượu Đồ Tô.
Mọi người vừa ăn điểm tâm uống nước trà vừa nói chuyện g.i.ế.c thời gian. Hoàng Lục nhiều mồm mép lắm, hắn vào nam ra bắc nên kiến thức rất rộng, Hàn Nhân cũng là người nói nhiều, hai người pha trò dí dỏm cực kỳ náo nhiệt, bà Tạ cười không ngậm miệng được.
Trình Dao Dao cầm chén rượu tựa người vào ghế, mí mắt cụp xuống.
Tạ Tam nhận cái chén trong tay cô rồi nói nhỏ : «Buồn ngủ à ? »
Hàn Nhân đấu võ mồm thua Hoàng Lục, cô lập tức nói sang chuyện khác : «Dao Dao cô buồn ngủ à ? Vậy về phòng ngủ đi. »
Bà Tạ cũng ân cần : «Đúng vậy, đừng để lạnh. »
«Không buồn ngủ. » Trình Dao Dao ngồi thẳng dậy : « Cháu tỉnh mà. »
Năm ngoái vì mình mà Tạ Tam không thể về quê ăn Tết, bà Tạ và Tạ Phi nhất định thấy quạnh quẽ, vắng vẻ. Trình Dao Dao muốn không khí náo nhiệt này tiếp tục lâu hơn, cô không nỡ đi ngủ.
Bà Tạ ôm cô vào n.g.ự.c đau lòng nói : « Sao mặt nóng vậy, vừa rồi không nên cho cháu uống nhiều như thế. »
Trình Dao Dao làm nũng : « Cháu chỉ uống hai chén thôi, không uống nhiều. »
Bộ dáng yêu thương của bà Tạ làm mấy người nhớ đến bố mẹ mình, tâm tình lập tức phập phồng, họ im lặng không nói gì.
Bỗng nhiên Tạ Tam nói : « Nhìn kia, tuyết rơi rồi. »
Tuyết trắng vừa giống vải bông vừa giống đệm thịt mèo con giẫm nhẹ trên nóc nhà. Không khí yên tĩnh này làm lòng người bình tĩnh lại, họ yên lặng lắng nghe.
Than trong lò sưởi cháy to kêu tí tách, bình rượu đun nóng hổi thơm nức trộn lẫn với mùi vỏ quýt. Thời gian trong tòa nhà xưa chậm dần.
Ánh trắng sáng chiếu xuống sân nhỏ, bông tuyết trắng giống như hàng nghìn cánh hoa bồ công anh rơi xuống, mọi thứ dần dần bị bao trùm bởi tuyết.
Bà Tạ nói : « Tuyết rơi báo hiệu năm bội thu. Năm nay là năm tốt, mọi việc thuận lợi, vạn sự như ý. »