Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 830
Cập nhật lúc: 2024-09-14 09:54:32
Lượt xem: 186
“Đồng chí Tạ Tam, thông qua kỳ thi đại học, ủy ban cách mạng phê chuẩn anh đỗ đại học XX chuyên ngành kinh tế tài chính, ngày 3 tháng 4 mời anh mang theo thư thông báo trúng tuyển này đến nhập trường báo danh.”
Giấy thông báo đỏ chót của ủy ban cách mạng sáng lấp lánh, bên trên in rõ thời gian: Ngày 5 tháng 3 năm 1978.
(Ủy ban cách mạng là hình thức tổ chức của các chế độ Trung Quốc ở tất cả các cấp trong cách mạng văn hóa. Ủy ban Cách mạng đã tiếp cận, thống qua các quy định và bãi bỏ sự tách biệt của Đảng Cộng sản Trung Quốc và chính phủ, sau đó thống nhất chúng làm một. Phiên họp thứ hai của . Năm 1979, các ủy ban cách mạng địa phương ở tất cả các cấp được đổi tên thành chính quyền nhân dân các cấp.)
Tạ Tam hơi hoảng hốt, đến khi bàn tay mềm mại nắm tay hắn, hắn mới nhận ra bàn tay của mình siết chặt thư thông báo trúng tuyển đến mức trang giấy nhăn nhúm lại.
Trên mặt Trình Dao Dao tràn đầy ý cười, cô ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt vui vẻ không muốn xa rời: “Chúng ta học cùng một trường!”
“Ừm.” Tạ Tam nhìn cô, ánh mắt chất chứa niềm vui và tình yêu thương.
Lâm Đại Phú vẫn đang vui sướng diễn thuyết. Thôn Điềm Thủy có mười mấy thanh niên trí thức, thi một lần liền đậu 12 người, mặt mũi của đại đội trưởng càng thêm vinh dự.
Trình Dao Dao và Tạ Tam nắm tay nhau rời xa đám người đi về nhà.
Bà Tạ và Tạ Phi đã nghe Cẩu Đản báo tin vui trước đó, khi thấy tận mắt hai phong thư thông báo trúng tuyển, bà Tạ kích động lau nước mắt.
Tạ Phi lau sạch tay rồi cẩn thận vuốt nếp nhăn trên thư báo trúng tuyển, sau khi hết kích động cô mới hỏi: “Anh, chị, hai người học khác ngành, về sau có thể đi học cùng nhau không?”
Trình Dao Dao học ngành văn học Trung Quốc, Tạ Tam học ngành kinh tế nên Tạ Phi mới hỏi như vậy.
Tạ Tam nghe vậy cũng nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao cười nói: “Đại học có rất nhiều môn học tự chọn, lúc đấy có thể đăng ký học cùng nhau. Mà chương trình học cũng thong thả, có thể thường xuyên gặp mặt.”
Tạ Tam thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết mọi thứ về đại học qua lời kể của Trình Dao Dao, đối với lời Trình Dao Dao nói, hắn không nghi ngờ chút nào.
Nhưng Trình Dao Dao chưa từng học đại học ở niên đại này, cô chỉ dùng kinh nghiệm đi học ở đời trước nói thôi.
Bỗng nhiên bà Tạ lấy thư thông báo trúng tuyển trong tay Tạ Phi rồi quay người về phòng.
Trình Dao Dao thấy lạ: “Bà nội cầm thư thông báo đi đâu vậy?”
Tạ Phi cười nói: “Bà nội mang thư thông báo cho ông nội và tổ tiên xem.”
Ở niên đại này nghiêm cấm hành vi mê tín dị đoan. Nhưng đến ngày lễ, ngày Tết, bà Tạ vẫn mang rượu và thức ăn vào phòng thờ cúng.
Bà Tạ đặt hai phong thư thông báo trúng tuyển lên bàn, bà nhìn tường lẩm bẩm: “Ông nó, Chiêu ca nhi và Dao Dao đều thi đỗ rồi, tôi sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa nở mày nở mặt, không thể để Chiêu ca nhi thua bố nó được. Đúng rồi, trên báo đã thông báo cởi bỏ mũ cho chúng ta, địa chủ và hắc ngũ loại không phải tiếp tục cúi đầu nữa, chúng ta có thể đường đường chính chính làm người rồi…”
Buổi tối nhà họ Tạ lại chúc mừng một phen. Trong thôn cũng tổ chức đại hội khen thưởng những người thi đỗ đại học.
Năm nay cả nước có 5.700.000 người tham gia thi đại học nhưng thi đậu chỉ có 270.000 người, tỉ lệ trúng tuyển là 4,7%. Mà Thôn Điềm Thủy có 13 người đi thi, trong đó có 12 người đi đỗ đại học, khó trách Lâm Đại Phú tự hào như thế. Trong đó còn chưa nói đến người chưa từng đi học mà thi đỗ đại học ở Thượng Hải như Tạ Tam.
Trình Dao Dao bị ép đeo vòng hoa đứng trên sân khấu nhận giấy khen thưởng, nếu không phải Tạ Tam đứng bên cạnh cô, cô đã trốn đi sớm rồi.
Mấy nhà vui mấy nhà buồn. Nhóm thanh niên trí thức đứng trên sân khấu nhận khen thưởng đều vui mừng, tâm tình của Lưu Mẫn Hà đứng dưới sân khấu cực kỳ phức tạp.
Lưu Mẫn Hà không thi đỗ đại học. Cô cắn môi nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa,
người đàn ông trung thực đang đứng cạnh cô gái trẻ xấu hổ. Hắn vừa xem náo nhiệt vừa cẩn thận che chở cô vợ trẻ.
Lưu Mẫn Hà run rẩy, cô nhìn cảnh này mà đau cả mắt, cô không chịu nổi xoay người rời khỏi nơi náo nhiệt này. Vài ngày sau, Lưu Mẫn Hà được bà mối giới thiệu, cô vội vàng kết hôn với người ở thôn bên cạnh.
Nhóm thanh niên trí thức vui sướng nhưng không quên đến chuồng bò cảm ơn thầy giáo.
Người trong thôn luôn kính trọng người đọc sách, trong mấy năm nghiêm khắc nhất, những giáo viên chuyển đến thôn chưa từng ai bị hãm hại, bây giờ Lý Hạng Minh và Tiền Phục càng được người dân thôn Điềm Thủy tôn kính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-830.html.]
Hai giáo sư nhìn 12 phong thư thông báo trúng tuyển, đôi mắt cũng đỏ ửng: “Tôi dốc lòng dạy bảo mọi người cũng không cần báo đáp gì. Tôi chỉ mong mọi người cố gắng đọc sánh, tương lai học thành tài đền đáp tổ quốc.”
Nửa tháng sau, máy kéo Đông Phong mới mua chở 12 sinh viên rời đi thôn Điểm Thủy.
Hôm nay nhà ga cực kỳ náo nhiệt, xung quanh đều là sinh viên và người nhà vui tươi hớn hở. Ai cũng vác chăn đệm, xách túi lớn túi nhỏ, chỉ có Trình Dao Dao và Tạ Tam gọn nhẹ nhất, hai người mang một cái vali và một túi hành lý.
Trình Dao Dao đứng trên sân ga lưu luyến tạm biệt Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân.
Hai người họ cũng thi đỗ đại học, Trương Hiểu Phong đạt điểm cao thi đậu chuyên ngành lịch sử, đại học Bắc Kinh, Hàn Nhân thi đậu một trường đại học ở Quảng Châu. Thành tích của Hàn Nhân kém xa ba người, cô không thi đỗ Bắc Kinh và Thượng Hải, mà anh trai cô từng làm thanh niên trí thức ở Quảng Châu nên cô qua bên đấy sẽ có người giúp đỡ.
Hàn Nhân liên tục dặn dò: “Hai người nhất định phải viết thư cho tôi đấy! Có thời gian tôi sẽ đến thăm hai người! Tôi còn chưa từng đến Thượng Hải và Bắc Kinh đâu!”
“Trương Hiểu Phong, nghe nói Bắc Kinh rất lạnh, áo bông này cho cô, dù sao đến Quảng Châu cũng không cần dùng.”
“Dao Dao, cô lên đại học đừng chơi trội đấy. Đến lúc đó không có tôi giúp cô cãi nhau đâu, à quên, cô có Tạ Tam che chở rồi. Hai người kết hôn phải nói sớm cho tôi biết, tôi nhất định đến làm phù dâu, biết chưa?”
Trình Dao Dao cười khúc khích: “Cô nói bao nhiêu lần rồi, lỗ tai tôi sắp mọc kén đây này! Cô cầm trà vỏ quýt này đi, thời tiết Quảng Châu ẩm ướt, cô nhớ uống đấy, về sau tôi làm đồ ăn ngon sẽ gửi một phần cho cô…”
Trình Dao Dao nói xong, cái mũi cũng chua chua. Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân cũng khóc, ba cô gái ôm nhau khóc to.
Đến lúc ngồi trên xe lửa đi Thượng Hải, mắt Trình Dao Dao vẫn đỏ ửng.
Bàn tay ấm áp nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Đừng buồn. Về sau anh và em đến Bắc Kinh và Quảng Châu thăm họ.”
“Còn lâu lắm.” Trình Dao Dao thật sự không nỡ.
Từ lúc cô đến thế giới này, ngoại trừ một nhà Tạ Tam, cô chỉ có hai người bạn này. Hai người là một trong số ít người thân thiết với Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao khóc đến mức chóp mũi đỏ rực, đôi mắt đỏ hoe, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Nhưng xung quanh đều là người, hắn không có cách nào ôm cô vào n.g.ự.c dỗ dành được. Tạ Tam nghĩ ngợi, tay hắn thò vào túi lấy một gói socola đưa cô: “Ăn kẹo đi, không khóc nữa.”
“Socola!” Trình Dao Dao ngạc nhiên, cô bóc vỏ cho kẹo vào miệng, socola đậm đặc tan trong miệng, mùi vị đã lâu không thấy: “Nhãn hiệu này rất hiếm, em tìm quanh cửa hành hữu nghị ở Thượng Hải cũng không mua được, anh lấy ở đâu vậy?”
Tạ Tam nhìn cô ăn, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Thương nhân nước ngoài tặng.”
“Vậy sao anh không đưa sớm cho em?”
Đương nhiên giữ lại để dỗ dành em. Tạ Tam mỉm cười: “Em Dao Dao, nhìn ra ngoài cửa sổ đi.”
Trình Dao Dao quay đầu nhìn. Núi xanh bạt gàn, một mảnh hoa đào nở rộ ở giữa núi giống như khói sương chiếm hết cảnh xuân nhân gian.
Một năm thật tốt.
Mùa xuân năm 1978, làn gió cải cách quét sạch cả nước Trung Quốc. Cuộc sống của người được cải thiện trên phạm vi lớn, phe cải cách hợp lực nâng đỡ nền kinh tế tư nhân, ngành sản xuất công nhiệp, văn hóa cũng im lặng phát triển.
Rạp chiếu phim bắt đầu công chiếu mấy bộ phim nước ngoài đã được dịch và chế tác, đĩa phim hành động Hồng Kông và phim điện ảnh cũng được người trẻ tuổi lan truyền rầm rộ. Bỗng nhiên trước mặt mọi người mở ra một cánh cửa mới, thế giới đầy màu sắc và không khí mới mẻ tràn vào. Phe bảo thủ phê phán, đội tra xét kiểm tra mấy lần nhưng không có cách nào ngăn chặn được.
Dưới xu thế cuồng nhiệt này, giới nghệ thuật và giới văn học cũng hành động tích cực. Trong 10 năm vì đủ loại nguyên nhân mà phải cất đi, các bộ phim bị đóng dấu cất vào kho được xét duyệt lại lần nữa.
Ở trên xe lửa cách xa nghìm dặm, Trình Dao Dao còn chưa biết mọi thứ đang yên lặng thay đổi vì sự ảnh hưởng của mình.
Tác giả có điều muốn nói:
Cuối cùng cũng viết xong chương này. Lịch sử trong truyện không đúng sự thật, tài liệu không ăn khớp, rất nhiều tư liệu mâu thuẫn nhau làm đầu chế muốn phình ra. Cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ chế ❤