Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 839
Cập nhật lúc: 2024-09-14 12:25:57
Lượt xem: 133
Một chữ ký đáng giá 7 con số. Tâm tình Trình Dao Dao rất tốt, cô cười lộ má lúm đồng tiên, sau đó sờ nhẫn kim cương trên tay nói bằng giọng Luân Đôn chính gốc: “Đúng vậy. Chúng tôi kết hôn từ lúc ở nông thôn rồi.”
Jackson hoảng sợ: “Cô Trình, cô từng du học ở Luân Đôn sao?”
Trình Dao Dao cười lắc đầu, cô vừa quay đầu đối diện với ánh mắt chuyên chú của Tạ Tam, cô lập tức trừng mắt nhìn hắn.
Bỗng nhiên phiên dịch hỏi: “Nhìn cô Trình còn trẻ, cô đủ tuổi kết hôn rồi sao?”
Trình Dao Dao kỳ quái nhìn hắn, đối phương mỉm cười: “Xin lỗi, tôi sống ở nước ngoài từ nhỏ nên rất hiếu kỳ truyện trong nước.”
Trình Dao Dao còn chưa mở miệng, chị Dương và con gái bê thức ăn lên. Hôm nay quán ăn của chị Dương đón cửa từ chối tiếp khách để chuẩn bị thức ăn đón khách hàng này.
Bây giờ là múa ngó sen nên chị Dương làm tiệc sen. Canh ngó sen, củ sen nhồi gạo nếp, tôm viên hấp sen, canh hạt sen nấu tổ yến,…
Trình Dao Dao dùng tiếng Anh lưu loát giới thiệu từng món.
“Tổ yến là nguyên liệu nấu ăn trân quý của hoàng thất cổ đại Trung Quốc, mọi người tin nó côn hiệu kéo dài tuổi thọ.”
Mấy người nước ngoài sửng sốt, họ lập tức bê bát canh hạt sen nấu tổ yến vừa rồi không nếm ra mùi vị gì lên, sau đó cẩn thận nhấm nuốt, họ cảm thấy nguyên liệu nấu ăn của hoàng thất thực sự khác biệt.
Trình Dao Dao nhân cơ hội giới thiệu bàn ghế, bộ đồ ăn họ đang dùng, tất cả đều có lịch sử mấy trăm năm, đồ cổ được lưu truyền từ thời xưa đến bây giờ, mấy người nước ngoài kinh ngạc không thôi.
Jackson còn ra giá cao mua nhóm hàng mẫu này nhưng Tạ Tam từ chối.
Những dụng cụ bằng vật liệu gỗ quý ngày xưa bán đi một cái thì thiếu một cái, hắn tình nguyện lưu giữ những vật này ở Trung Quốc.
Thức ăn ngon, rượu ngon, khách và chủ đều vui vẻ. Đoàn người của Jackson còn phải đến sân bay đi Hồng Kông, trước khi đi hắn còn được Trình Dao Dao tặng một hộp điểm tâm Trung Quốc tự làm và một cái khăn lụa kiểu nữ làm quà.
Sau khi khách hàng lên xe, người phiên dịch quay đầu nhìn chằm chằm Trình Dao Dao một lúc rồi mới đóng cửa xe lại.
Hai người nhìn xe hơi đi xa, Trình Dao Dao nói: “Người phiên dịch kia rất lạ.”
Tạ Tam từ chối cho ý kiến, hắn nói: “Em Dao Dao, Tiểu Phi thêu khăn lụa cho em.”
“Khi tặng cho bọn họ, em đã tính toán trước rồi.” Trình Dao Dao mỉm cười bẻ ngón tay: “Bên trên còn thêu nhãn mác đó.”
Bỗng nhiên cô ngửa đầu hỏi: “Sao lại nhìn em như vậy?”
Ánh mắt Tạ Tam sáng rực, hắn còn sốt ruột hơn ngày thường nhiều, hơi thở quanh người nóng bỏng như núi lửa phun trào.
“Em Dao Dao, lúc em nói tiếng Anh, anh…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-839.html.]
Tạ Tam cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào tai Trình Dao Dao, hắn yên lặng nói mấy chữ.
Trình Dao Dao đứng trong gió đêm rùng mình, ngay cả đôi môi cũng run rẩy: “Anh lại đùa giỡn lưu manh!”
Trời tối dần, đèn đường bật sáng lên. Ở phía xa vẫn có ánh đền lấp lóe, đó là cửa hàng và quán ăn mới mở.
Tiểu Xuyên ăn bánh ngọt no căng bụng, bé đã ngủ thiếp đi rồi. Tạ Tam lấy áo khoác bọc bé lại rồi ôm trong ngực. Trình Dao Dao chỉ có thể tủi thân đi bên cạnh Tạ Tam.
Tạ Tam buồn cười: “Muốn anh cõng không?”
Trình Dao Dao động lòng, cô nhìn xung quanh nhưng vẫn nói: “Bỏ đi… Chờ về nhà rồi cõng.”
Trên đường náo nhiệt, người trẻ tuổi uống say dựa vào vai nhau đi ngang qua. Nếu không phải Tạ Tam nhìn không dễ chọc, Trình Dao Dao đã bị quấy rồi nhiều lần rồi.
Năm nay phần lớn thanh niên trí thức đều quay về thành phố, nhà máy quốc doanh liên tục bị doanh nghiệp tư nhân chèn ép phải đóng cửa, nền kinh tế khôi phục trên phạm vi lớn, rất nhiều loại người dung hợp lại với nhau tạo thành điềm báo cho sự rối loạn của xã hội.
Mặc dù chưa đến thập niên 90 nhưng tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, lưu manh trên đường nhiều hơn, đội tra xét cũng không quản hết được. Nghe nói một số nơi bị cướp xe ngay trên đường to, tệ nạn cướp bóc trên xe lửa cũng xảy ra liên tục.
Dạo này con gái đi ra ngoài đều phải kết thành đoàn. Tạ Tam cũng không để Trình Dao Dao đi ra ngoài với nhóm bạn cùng phòng nữa.
Tạ Tam nói: “Em Dao Dao, đi vào trong đi.”
Trình Dao Dao ngoan ngoãn đi vào sát rìa đường, thân hình cao lớn của Tạ Tam đi bên ngoài che chở cô, cô cũng có thể tránh mấy ánh mắt đang ngấp nghé xung quanh mình.
Gió đêm mang theo tiếng hát êm đềm, bài hát “Dạ Lai Hương” vang lên trong đêm. Ánh trăng chiếu sáng đêm tối, Trình Dao Dao nhìn gương mặt đẹp trai của Tạ Tam, trong lòng vừa yên tâm vừa ngọt ngào.
Lúc đi qua nhà hát lớn, bên ngoài cổng treo đầy áp phích rực rỡ muôn màu, Trình Dao Dao dừng chân nhìn xem. Những bộ phim điện ảnh b.o.m đạn cháy đỏ rực trời, trong đó có một số bộ phim kinh điển được phiên dịch in rõ trên tấm áp phích. Có tấm áp phích bị xé rách một mảng.
Trình Dao Dao nói: “Tạ Tam, từ lúc chúng ta tới Thượng Hải, chúng ta còn chưa đi xem phim lần nào đâu.”
“Muốn đi xem không?” Tạ Tam chưa từng từ chối cô.
“Xem thế nào được.” Trình Dao Dao chỉ Tiểu Xuyên đang ngủ trong n.g.ự.c Tạ Tam.
Tạ Tam cười nhẹ: “Em nhất định dẫn bé đi mà.”
Lần nào Trình Dao Dao cũng không nỡ từ chối bánh bao nhỏ, cuối cùng dẫn đi lại ném cho Tạ Tam. Tạ Tam rất thích Tiểu Xuyên, hắn chăm sóc em bé rất tốt.
Trình Dao Dao chọc chọc gương mặt mũm mĩm của Tiểu Xuyên, cô lẩm bẩm: “Ai bảo anh hay giở trò lưu manh.”
Hô hấp của Tạ Tam ngừng lại, hắn nói: “Em Dao Dao, sắp đến tháng 5 rồi. Chúng ta lĩnh chứng xong sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp.”
“Vậy là giở trò lưu manh hợp pháp!”
“Hợp pháp thì không gọi là lưu manh nữa. Phải gọi là…” Tiếng nói từ tính trầm thấp vang lên: “Tình thú của vợ chồng.”
Hai người vừa nói vừa đi qua cổng nhà hát bật đèn sáng trưng.
Hai nhân viên công tác phía sau họ xách hồ dán đi ra, họ thở dài: “Tháng này bị xé rất nhiều áp phích rồi, thà nhà hát chúng ta không dán áp phích còn hơn!”
“Ai bảo cô gái trong áp phích xinh đẹp như vậy, ngay cả tôi cũng muốn giữ một tấm đó.”
Chỗ vừa bị xé rách được dán lên một tấm áp phích mới, bên trên còn viết “Nghiêm cấm xé áp phích, bị bắt sẽ trị nghiêm”.