Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 858

Cập nhật lúc: 2024-09-17 21:24:33
Lượt xem: 181

Hối hận, bây giờ tôi rất hối hận, xương sống thắt lưng đau nhức. Tôi còn phải làm như không có việc gì ngồi trong quán cà phên gặp mặt khách. Đạo diễn Vinh giới thiệu hai người Trung Quốc cho tôi, người lớn tuổi tên là Thẩm Đồng, nghe nói ông ấy là ông trùm thương nghiệp ở đây, ông có hứng thú với thị trường Trung Quốc. Cô đã gặp qua người trẻ tuổi tên Triệu Niệm kia rồi, anh ta là phiên dịch đi theo thương nhân người Anh đến Trung Quốc lần trước.

Đạo diễn Vinh tìm lý do rời đi. Tôi không kiên nhẫn với kiểu gặp mặt này, nhưng tôi cũng không đoán được lai lịch của họ nên không thể trở mặt được. Tạ Tam nhéo tay tôi ở dưới bàn, anh ấy chào hỏi họ thay tôi, thái độ không kiêu ngạo không tự ti.

Ai ngờ Thẩm Đồng không lịch sự với Tạ Tam, ông ta hất mặt lên, mắt không phải mắt, mũi không phải mũi. Tôi tức giận kéo Tạ Tam rời đi. Triệu Niệm vội vàng hòa giải, Thẩm Đồng cũng xấu hổ xin lỗi Tạ Tam.

Mọi người nói chuyện nửa ngày, quanh người Thẩm Đồng mang khí thế người bề trên, ông ta nhìn chằm chằm tôi.  Ánh mắt đó không phải ánh mắt đàn ông ham mê vẻ đẹp của tôi mà ngược lại… Ông hiền lành hỏi tôi rất nhiều vấn đề về tuổi tác, việc học, gia đình, ông cũng hỏi Tạ Tam như vậy.

Tôi bắt đầu nhận ra gì đó.

Quả nhiên Thẩm Đồng lượn quanh một vòng, cuối cùng hỏi tôi: “Cháu có ấn tượng gì với mẹ cháu không?”

Tôi lắc đầu thành thật. Nguyên chủ vừa sinh ra mẹ nguyên chủ liền qua đời, tôi không có ấn tượng gì với mẹ cả.

Thẩm Đồng đưa một bức ảnh cho tôi, bên trên có 2 người thanh niên và 1 cô gái trẻ, người thanh niên nhỏ nhất là Thẩm Đồng. Cô gái kia vừa xinh đẹp vừa hào phóng, gương mặt hơi giống tôi.

Tôi nhớ nhà mẹ nguyên chủ là nhà tư bản, bố mẹ qua đời trong cuộc cải cách xưa, em trai hi sinh trong chiến tranh, cuối cùng chỉ còn một mình cô trôi lênh đênh như bèo.

Thẩm Đồng kể lại chuyện xưa cho tôi nghe: Ông không hi sinh, may mà gặp may mắn ông trốn sang nước Anh, sau đó dùng tài sản bố ông gửi ở nước ngoài bắt đầu xây dựng sự nghiệp mới. Mười năm trôi qua, cháu trai của vợ ông có cơ hội về Trung Quốc, ông liền nhờ Triệu Niệm tìm kiếm mẹ con Trình Dao Dao.

Ai ngờ chị ông c.h.ế.t sớm, con gái duy nhất cũng lấy chồng sinh con (nói đến đây Thẩm Đồng tức giận lườm Tạ Tam). Thẩm Đồng nhận được tin dữ liền đổ bệnh, ông không thể đi đường dài được.

Lần này Trình Dao Dao tham gia liên hoan phim Cannes, Thẩm Đồng cũng tìm cơ hội đi từ Anh sang Pháp để gặp Trình Dao Dao.

Thẩm Đồng, không phải, chú vừa nói vừa khóc. Tôi không khóc được, thật sự hơi xấu hổ, tôi đành phải cúi đầu dựa vào vai Tạ Tam. Tạ Tam vuốt tóc tôi, ánh ấy rất đau lòng.

Chú cực kỳ phẫn nỗ với Tạ Tam, chú bắt bẻ Tạ Tam một trận. Đặc biệt là lúc chú biết tôi và Tạ Tam mới kết hôn không lâu, chú vừa đau lòng vừa nhức óc, chú mắng Triệu Niệm một trận vì truyền sai tin tức.

Triệu Niệm oan ức. Lần trước gặp tôi, tôi và Tạ Tam ôm con của bạn cùng phòng, chẳng trách anh ta lại hiểu lầm. Nhưng tôi không có ý định giải thích giúp anh ta đâu.

Tôi thấy chú giận dữ như thế thì tiện thể tố cáo bố ruột và mẹ kế.

Ngoài ý muốn, chú nghe xong không trách mắng bố tôi mà thở dài nói: “Cháu đừng trách ông ấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-858.html.]

Ở niên đại này rất phổ biến chuyện tình yêu đôi lứa. Trình Chinh và mẹ nguyên chủ – Thẩm Đường yêu nhau từ lúc học đại học, năm đó bố mẹ Thẩm Đường qua đời, hai em trai còn nhỏ tuổi. Sau khi nhà họ Thẩm mất hết vốn liếng, cuộc sống ở trường của Thẩm Đường rất cực khổ. Trình Chinh chưa yêu ai bao giờ, ông là một con mọt sách, ông đánh nhau vì Thẩm Đường, ông còn lấy tiền sinh hoạt của minh giúp đỡ chị em nhà họ Thẩm. Lúc đó hai em trai của Thẩm Đường còn trẻ tuổi xúc động, hai người đánh nhau gây rối ở bên ngoài, Trình Chinh luôn giấu Thẩm Đường thu dọn rắc rối cho họ. Đến thời kỳ tối tăm nhất, ông không bỏ qua công việc tốt, quyết tâm đăng ký kết hôn với Thẩm Đường.

Chú nói: “Dao Dao, cháu phải tin tưởng tình yêu của bố cháu đối với mẹ cháu. Chỉ hận trời không tiếc thương… Bằng không họ sẽ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Chú nói rất nhiều, cuối cùng chú lau mặt mắng tiếp: “Trình Chinh đúng là con mọt sách, sao ông có thể nghĩ ra chủ ý cưới vợ kế chăm sóc con gái chứ.”

Tôi cũng im lặng. Nghe lời chú kể, oán trách của tôi đối với bố cũng tiêu tan dần.

Chú và vợ kết hôn nhiều năm nhưng không có con cái. Ông hy vọng tôi có thể ở nước ngoài với ông một thời gian nhưng vì hộ chiếu và nguyện vọng của tôi, tôi không ở lại. Chú hơi thất vọng nhưng vẫn tôn trọng quyết định của chúng tôi.

Cuối cùng chú đưa cho tôi hai phần văn kiện, một bản tiếng Anh và một bản tiếng Trung. Sau khi tôi về nước mới mở ra xem kỹ, tôi phát hiện tôi có thêm một người chú, đồng thời lắc mình trở thành con nhà giàu.

Ông chú ở ngước ngoài không nói đến nữa, khoáng sản, cửa hàng và nhà ở của nhà bà ngoại lại là một con số kinh người. Nhưng mấy căn nhà kia đã bị sung công hết rồi, nhà nước chỉ trả lại một căn biệt thự và tranh chữ cổ.

Bây giờ cách liên lạc với bên nước ngoài không tiện, nhưng chú vẫn gọi điện thoại và gửi bưu kiện gián tiếp để liên lạc với tôi. Ở trong thư, chú nói thuốc bổ tôi nhờ gửi cho chú, chú uống xong khỏe hơn nhiều, tháng sau chú có thể xuất phát từ nước Anh về Trung Quốc.

Thư gửi đến tay tôi đã qua một tháng. Ngày mai là giao thừa, không biết bao giờ chú…

“Em Dao Dao.” Cửa phòng ngủ mở ra, Tạ Tam mặc áo khoác nhung mới tính đi vào: “Ra ngoài đi, khách đều đến rồi.”

“Vâng!” Trình Dao Dao gật sổ lại, cô đứng dậy chạy về phía Tạ Tam.

Tạ Tam xoa bàn tay lạnh buốt của cô, hắn nhét tay cô vào trong túi của mình, hai người đi xuống tầng.

Bên trong biệt thự, lò sưởi ấm áp, Tạ Phi, bà nội, Trương Hiểu Phong, Hàn Nhân và nhóm người Hoàng Lục ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm, bàn trà để bánh kẹo và nước trà nóng hổi.

Mấy con mèo nhỏ nằm sấp trên thảm, mèo đen trắng và mèo cam không nghe lời đuổi nhau quanh nhà, chó đen oai phong lè lưỡi chạy đến chỗ cô.

Tiếng cười nói và ánh đèn sáng lấp lánh trong căn nhà làm người ta cảm thấy ấm áp. Lục Thanh Đường ăn mặc chỉnh tề xách theo hộp quà mỉm cười nhấn chuông cửa.

Ở phía xa, một chiếc xe hơi đứng im lặng ở trên đường, bầu trời tối đen xuất hiện tuyết trắng.

Tiếng chó sủa trước cổng báo hiệu người trở về trong đêm.

 

Loading...