Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 866
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:47:55
Lượt xem: 168
Tạ Chiêu đi theo sau, trên trán hắn dính đầy mô hôi, cả người tràn đầy dương khí, Cường Cường nhảy từ trên vai hắn xuống: “Em Dao Dao, anh mua bánh rán và sữa đậu lành, còn có bánh điều đầu em thích nữa.”
Bánh điều đầu
Bánh điều đầu còn nóng, bột dẻo thơm nức được bọc trong lá gói bánh, Trình Dao Dao rất thích ăn bánh này. Cô kinh ngạc: “Anh chạy xa vậy sao?”
Tạ Chiêu rót nước uống: “Lần đầu Tủng Tủng đến Thượng Hải, nó cao hứng không dừng được.”
Trình Dao Dao bật cười: “Anh nuông chiều nó thì có. Bất công nhé, không thấy anh dẫn Phiền Phiền ra ngoài bao giờ.”
Rõ ràng là Phiền Phiền không chịu ra ngoài mà. Tạ Chiêu lau giọt nước dính trên môi: “Không bất công, anh đều thương con của chúng ta.”
“Anh lăn đi!” Trình Dao Dao cầm cuộn len của Cường Cường ném về phía hắn: “Mau đi lấy bát đũa ăn cơm đi.”
Tạ Chiêu mỉm cười nhìn cô sau đó bước chân dài đi vào bếp.
Mặt Trình Dao Dao nóng bừng lên: “Tạ Chiêu, không được nhìn bằng ánh mắt đó!”
Hai người ngồi trước bàn nhỏ ăn sáng, hai con mèo một con ch.ó cũng ngồi cạnh bàn ăn cơm của mình, Cường Cường dán vào bàn lén ăn vụng bánh rán nhưng bị Tạ Chiêu bắt được móng vuốt nhỏ định làm chuyện xấu ngay tại chỗ.
Bắt đầu từ hôm nay, căn biệt thự hoa tường vi lại náo nhiệt. Ngày nào nhóm cảnh vệ đi tuần tra qua cũng thấy hai con mèo lông xù ngồi trên đầu tường. Một con cho săn đen bóng oai phong chạy ra, nó ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c gia nhập đội ngũ của bọn họ làm bọn họ cười ầm ĩ. Đến khi cô gái xinh đẹp đứng ở cổng gọi một tiếng “Tủng Tủng”, nó mới quay ngoắt đuôi chạy về.
Đến cuối tuần, Trình Dao Dao gọi Tạ Phi và mấy người trong phòng ký túc xá đến ăn cơm. Đây là lần đầu tiên cô mới các bạn học đến nhà.
Mấy người Tưởng Mục tham quan căn biệt thự đẹp đẽ này, họ đều ngạc nhiên cảm thán. Các cô biết gia cảnh Trình Dao Dao tốt nhưng không ngờ cô ấy tốt như vậy! Đặc biệt là Tạ Chiêu không ăn mặc bình thường trước mặt mọi người, thế mà anh lại ở biệt thự!
Nhưng các cô đều là con cưng của trời ở thời đại này, các cô có sự kiêu ngạo của riêng mình, họ không vì gia cảnh của mình không bằng Trình Dao Dao mà ghen ghét hay ham muốn có được, ngược lại họ đều cảm động vì Trình Dao Dao thẳng thắn.
Trình Dao Dao mỉm cười dẫn các cô đi thăm quan căn nhà. Tạ Phi ngồi một mình trên ghế sô pha, cô Cường Cường vuốt lông.
Tạ Chiêu đến chỗ cô: “Sao em không đi cùng mấy người họ?”
“Anh.” Tạ Phi lấy lại tinh thần: “Bên nhà máy may bận rộn nên em hơi mệt.”
Tạ Chiêu im lặng nhìn cô, hắn nhíu mày nói sang chuyện khác: “Bà nội rất khỏe. Ngược lại em gầy đi rồi. Bên nhà máy may có Mạnh Thư, nếu bận quá anh bảo Hoàng Lục sang giúp em. Em đừng áp lực quá.”
Tạ Phi nghe thấy sự quan tâm trong lời nói của anh trai, trong lòng cô vừa chua xót vừa ấm áp, cô cười nói: “Anh, anh yên tâm đi, em rất tốt. Em chỉ nhớ bà nội thôi.”
Tạ Chiêu nói: “Anh và chị dâu em bàn bạc rồi, chờ thi cuối kỳ xong sẽ về nhà. Chúng ta cùng về nhà ăn Tết.”
Cuối cùng Tạ Phi cũng mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền: “Dạ!”
Trình Dao Dao dẫn mấy người xuống tầng: “Hai anh em đang nói gì đó?”
Tạ Chiêu cười nói: “Anh nói có thể ăn cơm rồi.”
Mấy người Tần Dương Dương ồn ào: “Được, được, tôi đói bụng lắm rồi.”
Trình Dao Dao cười: “Đã chuẩn bị xong rồi, mời vào!”
Bàn ăn dài trải khăn thêu xinh đẹp, bên trên đặt một lọ hoa tường vi nở rực rỡ. Món ăn hôm nay cực kỳ phong phú: Canh gà hầm sâm, tôm sốt cà chua, bò bít tết, gan ngỗng chiên kiểu Pháp, trứng rán rong biển,… Món điểm tâm có thạch dừa và bánh kem, ngoài ra còn có một bình rượu hoa quế nữa.
Mọi người ngồi xuống bàn, Trình Dao Dao đắc ý nói: “Mọi người đừng nhìn, món ăn thế nào?”
Mọi người nhìn nhau, Tưởng Mục nói: “Tất cả đều là đồ ăn ngon, mùi thơm làm tôi chảy nước miếng, những món này kết hợp Trung Tây sao?”
Trình Dao Dao cười: “Hôm nay mời các cô đến để thử món ăn. Các cô ăn hết mình đi, sau đó nhận xét giúp tôi.”
Sau khi Trình Dao Dao chuyển giao Xa Xôi cho Tiểu Phi, cô muốn dùng vốn riêng mở nhà hàng, nhân cơ hội này cô mời mọi người đến ăn thử luôn.
Tạ Chiêu và Tạ Phi thường ăn những món ăn này nên không ngạc nhiên, mấy người Tưởng Mục lần đầu tiên ăn món ăn Trình Dao Dao nấu, họ vùi đầu ăn uống sau đó dựng thẳng ngón tay cái lên, họ khen tất cả các món ăn trên bàn.
Trình Dao Dao tràn đầy lòng tin, nhà hàng riêng của cô chính thức khởi động! Tất cả mọi việc có Tạ Chiêu xử lý giúp cô, Trình Dao Dao chọn mẫu thiết kết nhà hàng rồi bắt đầu tạo menu cho nhà hàng.
Sự nghiệp của Tạ Chiêu không ngừng phát triển, Tạ Phi xoay quanh Xa Xôi và Giáng Sắc, Trình Dao Dao dùng vốn riêng bận rộn mở nhà hàng ăn, cuộc sống trôi qua ngọt ngào, phong phú.
Tạ Chiêu tích góp phương thuốc gia truyền đưa cho tiền tuyến, còn mấy công thức dược thiện để dưỡng da và dưỡng sinh thì đưa cho Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao xinh đẹp từ trước, cô rất yêu quý gương mặt của mình, cô thường nấu dược thiện dưỡng da ăn. Da cô trắng nõn sẵn nên không thấy biến đổi gì nhiều, ngược lại Tạ Phi và mấy cô bạn cùng phòng ăn xong khen ngợi không thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-866.html.]
Trình Dao Dao tính toán cho thêm mấy món dược thiện này vào trong menu, cô càng làm càng hào hứng. Mùa đông ở Thượng Hải ẩm thấp lạnh lẽo, ngày nào Trình Dao Dao cũng nấu thử dược thiện dưỡng sinh, ai ngờ Tạ Chiêu ăn bổ quá biến thành sói, đêm nào hắn cũng làm Trình Dao Dao khóc than trời trách đất.
Cách cánh cửa cũng có thể nghe tiếng động vang đội bên trong. Phiền Phiền không thấy kinh ngạc, nó cuộn người nằm cạnh lò sưởi ấm áp ngủ tiếp.
Cường Cường lại gấp gáp cào cửa, nó căng cuống họng kêu to. Tủng Tủng thính tai, nó nghe thấy tiếng Trình Dao Dao khóc liền sủa loạn lên.
Trong lúc nhất thời, tiếng chó sủa mèo kêu trộn lẫn với tiếng cào cửa cắt ngang sự cháy bỏng ướt át trong đêm.
Nửa ngày sau, cửa phòng mở ra, Cường Cường ngã lăn ra đất. Nó lập tức xoay người đứng dậy ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Tạ Chiêu! Trên mặt nó tràn đầy sự phẫn nộ.
Trên người Tạ Chiêu còn quấn tạm cái khăn tắm, tóc tai lộn xộn, vẻ mặt không vui nhìn mèo con ăn vạ.
Trình Dao Dao nói nhỏ: “Cường Cường vào đây.”
Cường Cường lập tức chạy vào phòng ngủ rồi nhảy lên cái giường lớn lộn xộn. Nó quen cửa quen nẻo chui vào trong chăn nhưng bị Tạ Chiêu bắt lại.
Cường Cường tức giận kêu ầm ĩ. Tạ Chiêu nhìn con mèo nhỏ khóc lóc om sòm, mặt hắn đen lại, Tủng Tủng thừa cơ chạy vào phòng.
Giường lớn trong phòng ngủ bừa bộn, Trình Dao Dao mệt mỏi nằm trên giường nhìn Tạ Chiêu và Cường Cường cãi nhau.
Tủng Tủng – sứ giả chính nghĩa của thôn Điềm Thủy vểnh tai lên, nó thấy Tạ Chiêu xách Cường Cường lên thì vội ôm chân hắn, trong miệng còn kêu gâu gâu khuyên can.
Tạ Chiêu: “…”
Trình Dao Dao chui trong chăn cười run người, mái tóc đen nhánh phát sáng dưới ánh đèn, trên cái lưng trắng mịn có mấy dấu đỏ nổi bật như hoa đào nở trong tuyết.
Tạ Chiêu nhìn cô, hô hấp lập tức nặng nề. Nhưng hắn vừa di chuyển, Tủng Tủng liền ôm chặt lấy hắn, nó còn kêu gâu gâu can ngăn.
Trình Dao Dao cười ra tiếng.
Cười nửa ngày, Trình Dao Dao mới híp mắt nói: “Tủng Tủng, đừng kêu nữa, anh chị không đánh nhau đâu.”
Cô nói tiếp: “Tạ Chiêu, trong ngăn tủ dưới tầng có thịt khô, anh lấy cho bọn nó ăn đi.”
Một tay Tạ Chiêu ôm Cường Cường, một tay giữ chặt vòng cổ của Tủng Tủng đi ra ngoài. Tủng Tủng ngoẹo đầu, nó vừa đi theo Tạ Chiêu vừa quay đầu nhìn giống như đang nói hai người đừng đánh nhau nữa, thật sự quan tâm người ta mà.
Trình Dao Dao cười vui vẻ.
“Cười đã chưa?” Tiếng khóa trái cửa vang lên, Tạ Chiêu bước về phía giường.
“Dạ…” Trình Dao Dao nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của Tạ Chiêu, cô càng nghĩ càng buồn cười, nhưng trực giác nói cô nên ngoan ngoãn đi.
Trình Dao Dao nhịn cười, đôi mắt hoa đào long lanh nước: “Ai bảo anh bắt nạt em.”
Tạ Chiêu không nói gì, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm.
Trình Dao Dao sợ hãi, cô vội vén chăn lên: “Anh không mặc áo đã ra ngoài rồi, anh lạnh không? Vào đây.”
“Ừm.” Tạ Chiêu vui vẻ đáp ứng.
“… Em không có ý đó! Này, ngày mai còn phải đi xe lửa về nhà đấy… Ưm!”
Gió đông thổi bên ngoài cửa sổ làm đóa hoa tường lay động, trong phòng tràn đầy cảnh “xuân”.
❤ HOÀN ❤
Tác giả có lời muốn nói:
Chính văn đã hoàn, ngày mai sẽ có ngoại truyện. Ngoại truyện sẽ nói đến những câu chuyện thường ngày ngọt ngào.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình. Truyện này viết trong thời gian rất lâu, nửa đường gặp rất nhiều khó khăn trắc trở nhưng mình vẫn cố gắng tạo ra một cặp đôi đầy sức hấp dẫn như Dao Dao và Tạ Chiêu. Truyện này không hoàn mỹ nhưng mình rất vui vì mọi người thích truyện . Vì một số nguyên nhân nên mình không thể viết thêm nhiều chi tiết vui vẻ hơn nhưng cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhiệt liệt!