TÔI XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ĐỘC ÁC - Chương 1 - 2
Cập nhật lúc: 2024-05-11 14:33:39
Lượt xem: 5,764
1.
Thời điểm xuyên đến của tôi thật sự không thể “tốt” hơn được nữa.
Lúc đó nữ phụ đang nằm trên giường của chị gái và anh rể mình, dáng vẻ trông như đang chờ b/ị c/ưỡng b/ức vậy.
Nhưng cảm giác như bị lửa đốt bừng trong cơ thể lại cho tôi biết rằng mọi chuyện không hề đơn giản như thế.
Tôi chống người dậy khỏi giường, nhưng chân mềm nhũn, quỵ xuống đất.
Trời ơi, khó chịu quá!
Túi của nữ phụ bị vứt ở trên đất.
Những thứ có thể dùng được trong đó, ngoài điện thoại, còn có bút ghi âm.
Tôi thở hổn hển, cố đè nén lại cơn khô nóng trong người, bật bút ghi âm, rồi cho vào đầu giường.
Tiếp theo, tôi cầm điện thoại, trốn vào nhà tắm, khóa trái cửa lại.
Một người chuẩn bị trèo lên giường mà lại còn tự hạ thuốc mình?
Là sợ mình không được sao?
Rõ ràng là không hợp lý.
Vậy rốt cuộc ai là người hạ thuốc nữ phụ?
"Alo, có phải 110 không? Có người đã ch/uốc th/uốc m/ê tôi, muốn c/ưỡng h/iếp tôi. Xin các anh nhất định phải lập tức đến ứng cứu tôi."
"Alo, mẹ ạ, mẹ có thể đến đón con được không? Con rất khó chịu, không muốn để chị lo lắng."
Gọi xong hai cuộc điện thoại, tôi đã thấy hơi mất đi ý thức rồi.
Nước trong bồn tắm chưa đầy, tôi cũng phi thẳng vào.
Cái lạnh thấu xương làm cho cơn nóng trong người tạm thời giảm đi.
A, thế này thì khó rồi!
Những ký ức sau đó đứt quãng.
Hình như có người đang gọi nữ phụ.
"A Sênh, A Sênh, em ở đâu?"
Hình như còn có tiếng đập cửa nữa, và cả tiếng cãi vã.
Cuối cùng, ý thức của tôi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
2.
Mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị hơn.
Nghe nói ông anh rể của tôi, cùng chị gái từng là một đôi kim đồng ngọc nữ nổi tiếng, đã bị mời đến đồn cảnh sát uống trà.
Họ giải thích rằng: Sau bữa ăn, phát hiện nữ phụ mất tích, nên rất lo lắng và bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, cho đến khi phát hiện cửa phòng tắm trong phòng ngủ của họ bị khóa trái, không biết tại sao nữ phụ lại vào phòng của họ, sợ xảy ra chuyện chẳng lành nên họ muốn phá cửa xông vào phòng tắm.
“Thuốc kích dục?”
“Thuốc k.í.c.h d.ụ.c là gì?”
“Chúng tôi không biết!”
Trong phòng không có camera an ninh, cũng không có nhân chứng, hiện tại chỉ có thể tin lời của họ nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac/chuong-1-2.html.]
"Cảnh sát bọn anh sẽ điều tra nguồn gốc của loại thuốc k.í.c.h d.ụ.c này, em nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo lắng."
Người cảnh sát nói chuyện là Giang Nghiêm.
Từ lúc tôi tỉnh lại cho đến bây giờ, anh ấy vẫn luôn ở đây, nhưng ánh mắt nhìn tôi luôn mang theo vẻ dò xét.
Đây được gọi là gì, giác quan thứ sáu của cảnh sát sao?
"Em đặt một chiếc máy ghi âm ở đầu giường, không biết có ghi lại được điều gì có giá trị hay không."
Giang Nghiêm gật đầu.
"Được, anh biết rồi."
Nói xong, anh ta chuyển hướng sang mẹ của nữ phụ: "Cô ở lại chăm sóc A Sênh, lát nữa cháu lại qua xem cô ấy."
"Cháu cứ bận đi, có cô ở đây với A Sênh, cháu không cần lo."
Sau khi Giang Nghiêm rời đi, mẹ của nữ phụ lộ rõ vẻ lo lắng.
"Tiểu Giang có phải đang tức giận không?"
À đúng, Giang Nghiêm là bạn trai của nữ phụ.
Hai người đã chuẩn bị kết hôn vào cuối năm.
Tôi nhướn mày: "Giận cái gì? Giận vì con bị đánh thuốc?"
Mẹ của nữ phụ cau mày: "Sao lại thế? Sao lại xảy ra chuyện đó được?"
"Vậy mẹ phải đi hỏi Diệp Vân rồi!"
Mẹ của nữ phụ sắc mặt biến đổi lập tức, gần như phản ứng theo bản năng.
"Không thể, chị gái con sao có thể làm chuyện như vậy?"
Tôi nói: "Chúng con cùng nhau ăn một bữa cơm, điểm khác biệt duy nhất là Diệp Vân đã đưa con một cốc sữa. Không lẽ lại là sữa quá hạn tự phát sinh độc tố?"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Mẹ cũng không cần phản ứng dữ vậy đâu, con không có bằng chứng, cũng không có ý định buộc tội chị gái con. Chỉ là có một số việc là hiển nhiên, chỉ không cần là kẻ n/gu liền sẽ nhìn ra được. Chuyện này, cho dù không phải do Diệp Vân làm, thì chắc chắn chị ta cũng biết."
Mẹ của nữ phụ ngây người nhìn tôi.
"Vậy sao lúc đầu con lại nói mình không khỏe, vì sợ chị con lo lắng?"
Tôi nhún vai.
"Thế thì phải nói thế nào ạ? Con nói là Diệp Vân đánh thuốc con ư? Nếu là mẹ, khi nghe thấy tin này, phản ứng đầu tiên là gì?"
Mẹ của nữ phụ im lặng.
Tôi thay bà ấy trả lời: "Nếu con gọi điện hỏi Diệp Vân để xác minh, thế không phải là tự đẩy mình vào chỗ ch/ết sao?! Cho nên đôi khi việc nói dối là rất cần thiết."
Mẹ của nữ phụ không phải là người thiên vị.
Ngay cả khi Diệp Vân bị b/ệnh tim bẩm sinh, bà ấy cũng chưa từng vì thế mà đối xử tệ với đứa con gái thứ hai của mình.
Trong câu chuyện của nữ phụ, trong số những nhân chứng bắt gian tại trận có mẹ của nữ phụ.
Bà ấy đã t/át nữ phụ một cái, rồi đưa nữ phụ về nhà.
Nếu không phải Diệp Vân khổ sở cầu xin, thì bà ấy chắc chắn không đồng ý để nữ phụ lấy chính anh rể của mình.
Sau đó khi nữ phụ t/ự s/át, bà ấy cũng là người khóc thương tâm nhất.
Sau khi hồi thần khỏi cú sốc ban đầu, bà ấy giơ tay vuốt tóc tôi, ánh mắt kiên định.
"Mẹ nhất định sẽ không để con chịu ấm ức này đâu."