Tôn Thư Nghi và Chu Nghiêm Phi - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:45:54
Lượt xem: 402
14.
Khi đối chiếu đáp án, cả lớp rên rỉ thất vọng. Tôi tính toán các điểm có thể bị trừ, rất tốt, trừ khi Tiêu Lĩnh đột nhiên thông suốt hay bị người giỏi hơn tôi nhập, thì tôi chắc chắn thắng.
Tôi đặt bút xuống và vươn vai một cái.
Lúc này, cô chủ nhiệm bất ngờ bước vào, vỗ vai tôi và nói: "Mẹ em đến đón em về nhà, nói là bà nội em qua đời rồi."
Tôi ngồi sau xe máy của mẹ, cả hai đều im lặng.
Cuối cùng, mẹ nói: "Trước đó bệnh đã trở nặng, sợ ảnh hưởng đến việc học của con nên mẹ không nói."
Tôi khẽ "ừm" một tiếng, thật ra tôi chẳng có cảm giác gì, bà nội của Tôn Thư Nghi đối với tôi chỉ là một người già chưa từng gặp mặt.
"Hôm nay bố cũng đến, còn có cả vợ hiện tại của ông ấy."
Tới nơi, tôi thấy mọi người đã đến đông đủ, từ cách ăn mặc không khó để nhận ra, mẹ là người có địa vị thấp nhất.
Những người phụ nữ khác đều ăn diện lộng lẫy, còn mẹ thì hầu như chưa kịp thay bộ đồng phục làm việc ở siêu thị.
Tôi cũng nhìn thấy vài bóng dáng mặc đồng phục Nhất Trung, nhìn lại bộ đồng phục Bát Trung của mình, đúng là rất khác biệt.
Có người niềm nở bước ra đón:
"Mỹ Trân, lâu rồi không gặp, đây là Thư Nghi à? Ngày càng xinh đẹp đấy!"
Ngồi vào bàn, tôi thấy "bố" đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, bên cạnh là một người phụ nữ ăn mặc thời trang, trông trẻ hơn mẹ khoảng mười mấy tuổi.
Ông ấy chẳng thèm để ý đến tôi và mẹ, chỉ lo uống rượu và trò chuyện.
Tôi uống một ngụm nước dừa nhãn hiệu bộ đội đặc chủng, mấy học sinh Nhất Trung vẫn đang làm bài tập, tôi ngồi đó nghe họ nói về con cái họ học hành vất vả ở Nhất Trung như thế nào.
"Chắc Thư Nghi không biết, học ở Nhất Trung vất vả lắm, ngày nào cũng dậy từ năm giờ rưỡi sáng, thầy cô theo sát lắm, nhưng được cái môi trường học tốt, mọi người đều thông minh, hiệu quả cao."
Một cô có mái tóc uốn xoăn nói đầy phấn khích.
"Đúng vậy, đúng vậy, con nhà tôi, Lạc Tâm, ngày nào cũng nói không ngủ được, nhưng lần kiểm tra tháng trước vẫn vượt chỉ tiêu 50 điểm."
"Nhà tôi lần trước thi không tốt lắm, chỉ vượt 20 điểm, nhưng lần thi liên thành phố sắp tới nghe nói đề còn khó hơn?"
"Đúng, đúng, khó vô cùng, nhiều người nói chắc chắn sẽ thi trượt."
"Nhưng mấy học sinh lớp trọng điểm ở Nhất Trung thì thông minh thật, không biết nhà ai có phúc sinh được những đứa trẻ thông minh như vậy!"
Họ vừa nói vừa nhìn mấy học sinh đang làm bài tập với ánh mắt trìu mến, không quên hỏi tôi: "Thư Nghi, trường em không giao bài tập à?"
Tôi lắc đầu: "Em đã làm xong hết ở trường rồi."
"Ồ! Vậy bài tập ít thật, đúng là Bát Trung so với Nhất Trung thì nhẹ nhàng hơn chút nhỉ!"
Tôi bình tĩnh ăn miếng thịt vịt, suốt buổi mẹ cũng không nói gì.
Lúc này, chú đang chơi điện thoại đột nhiên hỏi "bố":
"Nhà các anh định cho Thư Nghi thi vào trường nào?"
Ông ta liếc nhìn tôi một cái rồi cười nhạo: "Nó đầu óc ngu si, học không nổi đâu, trường loại hai cũng không vào nổi."
Người phụ nữ ngồi cạnh "bố" nói: "Con trai chúng tôi giờ học lớp sáu, lần trước thi được ba điểm chín mươi, đứng thứ mười trong lớp đấy."
Tôi nhìn cậu bé đang ngồi nhét thịt vào miệng, chắc là em trai tôi, lúc tôi đến còn suýt bị cậu ta đẩy ngã.
Chú hỏi có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng tôi thấy ánh mắt ông ta đầy vẻ đắc ý: "Con nhà chúng tôi, Tiếu Tiếu, định thi vào Đại học Tô Châu, lần trước gần đạt điểm chuẩn rồi."
Đại học Tô Châu là trường tốt, tôi nhớ bạn thân cấp ba của tôi cũng vào đó.
Tôi liền nói: "Đại học Tô Châu rất tốt, nếu không đạt điểm chuẩn…"
"Người lớn nói chuyện trẻ con xen vào làm gì?!"
Người đàn ông cao giọng: "Còn không nhìn lại xem lần trước thi được bao nhiêu điểm, còn mặt mũi nào ở đây nói đến Đại học Tô Châu?"
Tôi định phản bác thì mẹ kéo tôi lại: "Thôi thôi, chúng tôi không nói nữa."
"Không biết hàng ngày dạy con kiểu gì!" Người đàn ông uống một ngụm rượu, mắng chửi: "Mẹ mày học kém như vậy…"
Tôi cười lạnh, đứng dậy nói: "Dạy kiểu gì? Mẹ tôi ngày nào cũng đi làm nuôi tôi, ông nói xem dạy kiểu gì? Bình thường chẳng thấy mặt đâu, giờ lại lên tiếng à?"
Cả bàn im lặng một lúc, rồi mọi người bắt đầu hòa giải: "Thôi thôi, được rồi, được rồi, bố con ông giờ cũng có gia đình mới, con cũng nên hiểu chuyện hơn, bố cũng không dễ dàng gì."
Tôi không muốn gây chuyện lớn trong đám tang của bà nội Tôn Thư Nghi, nên ngồi xuống, thực sự ấm ức, ấm ức vô cùng.
Tôi lại uống một ngụm nước dừa, hôm nay là ngày hai mươi, lẽ ra điểm thi phải có rồi.
Tôi nhìn điện thoại của mẹ, không có động tĩnh gì.
Lúc này, cô gái ngồi làm bài tập từ nãy giờ đưa bài kiểm tra cho mẹ xem, mẹ cô ấy hình như là giáo viên dạy toán ở Nhất Trung, nhìn bài kiểm tra, sắc mặt rõ ràng không tốt: "Câu cuối này sao mãi không làm được?"
Cô gái đỏ mặt, lúc này cô bên cạnh vội vàng giải vây: "Ôi trời, yêu cầu cao quá, ai chẳng biết con nhà chị lần kiểm tra tháng vừa rồi gần bằng lớp trọng điểm rồi!"
Sắc mặt người mẹ dịu lại: "Cũng chỉ gần bằng cuối lớp trọng điểm, con gái đầu óc không nhanh bằng con trai."
Rồi bà nhìn vào điện thoại: "Ồ, thứ hạng kỳ thi lần này của Nhất Trung đã có rồi, còn có cả thứ hạng toàn thành phố và bốn thành phố, hình như có thể tra cứu trên ứng dụng WeChat!"
Mấy phụ huynh nghe vậy lập tức ngừng ăn uống, đều cầm điện thoại tra điểm.
"Lần này vị trí nhất bốn thành phố hình như ở thành phố chúng ta!"
"Thật không? Lần trước ở thành phố S mà! Không biết là học sinh lớp trọng điểm nào nhỉ?"
"A! Lần này chúng tôi xếp thứ 501 trong bốn thành phố!" Cô uốn tóc xoăn phấn khích vỗ tay, "Đủ điều kiện vào 985 rồi! Cảm ơn trời đất!"
Cô giáo dạy toán thì mặt đen lại: "Sao chỉ xếp thứ 614?" Bà ngại ngùng không thể phát tác, chỉ nói nhỏ: "Về nhà không được dùng điện thoại nữa, hôm nay phải làm thêm một bài kiểm tra!"
Mẹ tôi vào nhà vệ sinh nên không nghe thấy tin này, tôi lấy điện thoại ra, cũng định tra điểm.
Lúc này họ chú ý đến tôi: "Thư Nghi, lần này thi thế nào?"
"Tôi còn chưa nhập xong thông tin." Tôi không ngẩng đầu lên.
"Dù có nhập xong cũng chẳng làm gì, đừng ra đây làm mất mặt!"
"Bố" lại lên tiếng, có lẽ sợ tôi làm ông ta mất mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ton-thu-nghi-va-chu-nghiem-phi/chuong-14.html.]
Tôi không để ý đến ông ta, tiếp tục nhập thông tin.
Thật xui xẻo, điện thoại lại bị đơ, trong điện thoại Tôn Thư Nghi chứa quá nhiều thứ linh tinh.
Các phụ huynh lúc này đang so sánh điểm của con mình, nói nào là tiếng Anh kém, toán lần này quá khó, rồi an ủi và khen ngợi nhau.
"Tiếu Tiếu, con cũng chia sẻ kinh nghiệm học tập đi?"
Cô gái đó lần này xếp thứ 495, là người có thứ hạng cao nhất trong mấy học sinh Nhất Trung, cô ấy vừa ăn sườn vừa nói: "Đầu óc kém thì chịu thôi, Nhất Trung đúng là hơn Bát Trung."
Người phụ nữ bên cạnh "bố" không ngồi yên được, nói là muốn nhờ em trai tôi dùng điện thoại kiểm tra điểm cho tôi.
"Dù sao cũng phải đối mặt, xem thử đi."
"Đúng vậy, còn gần một năm nữa mà, xem xem còn yếu chỗ nào, học hỏi kinh nghiệm của mấy đứa Nhất Trung."
Em trai tôi đang chơi game trên điện thoại, không muốn nhưng đành cho tôi đọc số báo danh.
Tôi đọc xong, cậu ta bấm xác nhận, "Tôn Thư Nghi, xếp hạng nhất bốn thành phố, được rồi, tôi tiếp tục chơi đây."
Tiếng bàn tán lập tức im bặt.
"Đừng nói linh tinh, kiểm tra lại đàng hoàng!"
Người phụ nữ cướp lấy điện thoại từ tay cậu ta.
Cậu ta không vui nói: "Chính là xếp hạng nhất mà!"
Đào Hố Không Lấp team
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rất lâu: "… Tôn Thư Nghi, thành phố T, trường trung học số 8...."
"Bố" vốn dĩ không muốn nhìn, nghe vậy liền giật lấy điện thoại, mắt dán chặt vào màn hình.
"Toán, Anh đều được điểm tuyệt đối… xếp hạng nhất…?"
"Gì mà hạng nhất? Biết hạng nhất là ai không? Có phải là Từ Kiệt lớp trọng điểm Nhất Trung? Thằng bé đó thông minh lắm!"
"Con gái tôi, Tôn Thư Nghi, xếp hạng nhất!"
Lần đầu tiên ông ấy gọi tôi là con gái, giơ điện thoại cho họ xem.
Mọi người đều ngớ người, không thể tin được, chiếc điện thoại được truyền tay qua lại, cuối cùng đến tay tôi, tôi nhìn thấy xếp hạng nổi bật: 1.
Tâm trạng tôi bình lặng, thậm chí còn cho vào miệng một miếng sườn.
Sự im lặng kéo dài bỗng bị phá vỡ bởi những lời khen ngợi:
"Tuyệt vời quá, nên lần này Nhất Trung thi trượt à? Lớp trọng điểm…"
"Gì mà thi trượt, là Thư Nghi giỏi quá… chỉ trừ có vài điểm…"
Họ lại nhìn tôi, dường như vẫn không tin được người thường xuyên thi trượt, là người duy nhất không đậu Nhất Trung, lại đứng đầu bốn thành phố. "Có nhầm lẫn không nhỉ…?"
"Tôi nghĩ cũng có khả năng."
Lúc này mẹ tôi từ nhà vệ sinh trở lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về bà, bà nhìn mọi người có vẻ thắc mắc.
"Con gái thi đứng nhất thành phố! Không, là đứng nhất bốn thành phố!"
"Bố" hưng phấn hô to, tay múa may đầy phấn khích.
Tôi thấy mẹ ngẩn người một lúc, rồi vội vàng đi tới, tôi đưa điện thoại cho bà, bà nhận lấy, nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu: "Tôn… Thư Nghi, xếp hạng…"
Bà ngẩng đầu nhìn tôi, dường như nghi ngờ người đứng trước mặt bà và Tôn Thư Nghi trên màn hình có phải là một.
Một giọt nước mắt, hai giọt nước mắt rơi xuống, nhanh chóng được lau khô.
Bà kích động nhảy lên, gần như ôm chầm lấy tôi.
Trong số những lần tôi và bà gặp nhau không nhiều, bà luôn lặng lẽ làm việc, im lặng, chưa bao giờ vui như vậy.
"Mẹ, con đã nói là con chưa bao giờ gian lận."
"Ừ, mẹ tin… mẹ tin…"
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên gượng gạo, có người chua chát nói: "Lão Tôn, ông thật không đàng hoàng, con gái giỏi thế này, lại giấu giếm mãi. Thành tích này, chắc chắn là Thanh Hoa rồi!"
"Đúng vậy, Mỹ Trân bà cũng thế, cứ nói Thư Nghi học kém, giả vờ không?" Rõ ràng có người đang châm chọc.
Tôi đặt đũa xuống nói: "Có người rõ ràng ghen tị muốn chết, còn giả bộ ở đây, giả dối không?"
"Con nói ai đấy? Không lễ phép gì cả, học giỏi cũng vô ích!"
Tôi cười: "Ai ghen tị thì nói người đó."
"Thôi nào, thôi nào! Đây là làm gì vậy!" Mẹ của Lạc Tâm bắt đầu cười xòa:
"Lạc Tâm, con phải học hỏi Thư Nghi đấy!"
Cô gái đó trả lời: "Đây không phải là điểm số con người có thể đạt được…"
Sự hưng phấn của mọi người rõ ràng giảm đi, cô uốn tóc xoăn lúc trước còn vui vẻ giờ chỉ cúi đầu ăn, thỉnh thoảng nói món ăn ngon.
Cô giáo dạy toán Nhất Trung vẫn nhăn mặt gửi tin nhắn, tôi mơ hồ thấy đầu bên kia gửi ảnh thẻ học sinh của tôi, bà mím môi, nhìn con gái với ánh mắt lạnh lùng hơn.
"Bố" cười không ngậm miệng được, lập tức gửi cho tôi một phong bì đỏ năm nghìn tệ: "Thư Nghi, đây là phần thưởng, mua gì con thích đi!"
Tôi thấy ông ấy nhanh chóng đăng lên WeChat, kèm theo ảnh chụp thứ hạng của tôi, chú thích: "Con gái đứng nhất kỳ thi bốn thành phố!"
Tôi đứng lên cầm cặp sách, không để ông ấy mặt mũi, nói thẳng:
"Không cần đâu, tôi không cần tiền của ông, số tiền này cho mẹ đi. Tôi phải về trường học bài buổi tối."
"Và, không ai có thể cư nhiên xuất hiện, rồi nói với tôi, ông ta là ai. Người thân của tôi, chỉ có mẹ thôi."
Khi tôi bước ra khỏi cửa, gió chiều thổi vào mặt, hoàng hôn kéo dài bóng tôi trên mặt đất, tôi giơ tay lên làm dấu chiến thắng.
Tôi mỉm cười.
Giờ phút này, tôi cho phép mình vui vẻ một chút.