Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TỔNG GIÁM ĐỐC CÓ ĐUÔI TRẮNG TO BỰ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-16 08:45:49
Lượt xem: 878

"Em có thể sờ đuôi anh một chút được không?" Tôi dè dặt hỏi ông chủ.

Anh ấy say rượu, dưới bộ vest chỉnh tề, phần đuôi xương sống vậy mà lại lộ ra một cái đuôi trắng muốt to bự!

"Được." Vị tổng tài lạnh lùng vô tình, lúc này hai má lại ửng đỏ.

"Phương Tiểu Linh, em có thể sờ." Anh ấy nói.

1

Ông chủ của tôi đúng là đồ ngốc.

Là thư ký của anh ấy, ngày nào tôi cũng mệt muốn chết.

"Phương Tiểu Linh! Tôi đã nói, không muốn nhìn thấy nước trong văn phòng của tôi!"

"Quả bóng của tôi đâu?"

"Cô để quả bóng len của tôi ở đâu rồi!"

Đường đường là một người đàn ông cao mét tám mấy, vậy mà lại thích chơi bóng len!

Còn thích xem mèo vờn chuột nữa chứ!

Rõ ràng sở hữu gương mặt đẹp trai kiểu tổng tài bá đạo, nhưng hành vi thì hoàn toàn khác biệt.

Tổng tài bá đạo nhà người ta, ngày nào cũng uống cà phê đen, còn anh ta thì ngày nào cũng uống trà sữa tươi.

Tổng tài nhà người ta ngày nào cũng tăng ca, còn anh ta thì đến giờ là chuồn thẳng.

Ồ, tất nhiên, tôi không nói việc anh ta không tăng ca là xấu.

Chỉ là...

Anh ta lắm chuyện vặt vãnh kinh khủng.

Ngày nào cũng gọi tôi, phiền c.h.ế.t đi được.

Tôi là thư ký, chứ có phải bảo mẫu đâu!

Trong lòng tôi ngày nào cũng lén mắng anh ta không phải người.

Không ngờ, anh ta thật sự không phải người.

2

Cái đuôi to bự, vừa ấm vừa mềm nhẹ nhàng lắc lư.

Tôi mặt dày mày dạn ngồi xổm xuống, ôm lấy cái đuôi trắng muốt mà cọ cọ.

Thoải mái quá!

"Phương Tiểu Linh, cho em sờ chứ không phải cọ." Tư Mộ cúi đầu, cả người nồng nặc mùi rượu.

Anh ấy vừa đi tiệc rượu về, tôi đưa anh ấy về nhà.

Còn chưa kịp đi thì đã nhìn thấy cái đuôi to bự của anh ấy.

Nói thật, lúc nhìn thấy cái đuôi to bự tôi cũng hơi choáng váng.

Nhưng tôi không phải lần đầu tiên nhìn thấy yêu quái.

Vả lại, cao nhân gan dạ.

Nắm giữ đai đen Judo, tôi rất lợi hại, tôi không sợ.

"Ồ, được rồi, sờ sờ!!" Tôi được nước làm tới, bĩu môi, hôn chụt chụt lên đám lông trắng.

Tư Mộ say rượu thần trí không rõ ràng, cứ đứng yên để tôi hôn.

Nửa tiếng sau, anh ấy đột nhiên lên tiếng.

"Phương Tiểu Linh, em hôn tôi rồi, em phải chịu trách nhiệm với tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tong-giam-doc-co-duoi-trang-to-bu/chuong-1.html.]

Tôi ngẩng phắt đầu, nhìn gương mặt đẹp trai kia, hai mắt sáng lấp lánh: "Chịu trách nhiệm, được thôi! Em chịu trách nhiệm, anh muốn em chịu trách nhiệm thế nào?"

Kết hôn!

Kết hôn ngay bây giờ luôn!

Tư Mộ im lặng một lúc: "Em phải nuôi tôi, sau này ăn mặc ở đi lại của tôi, đều do em lo hết. Còn nữa, không được hạ thấp chất lượng cuộc sống của tôi."

Tôi sững sờ.

Tôi thành khẩn nói: "ông chủ, anh có biết lương của em một tháng chỉ có tám nghìn tệ thôi không?"

Tư Mộ không nói gì, lặng lẽ rút cái đuôi to bự ra khỏi tay tôi.

Sau đó hừ lạnh một tiếng.

3

Tôi cứ tưởng Tư Mộ say rượu nói nhảm.

Không ngờ, anh ấy thật sự muốn tôi chịu trách nhiệm.

Ngày hôm sau——

Tôi run rẩy quay lại vị trí làm việc, vừa ngồi xuống đã nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tư Mộ.

Tôi như ngồi trên đống lửa.

Đúng rồi, với tư cách là thư ký tổng tài.

Vị trí của tôi ở trong văn phòng tổng tài, để tiện cho anh ấy sai bảo bất cứ lúc nào.

"Phương Tiểu Linh, kế hoạch của cô đâu?" Giọng anh trầm thấp, hơi khàn.

Tôi ngơ ngác: "Kế hoạch gì cơ?"

"Kế hoạch nuôi tôi, cô chưa làm à?"

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.

Tư Mộ lộ rõ vẻ tức giận, bực bội ném bút xuống: "Cô thậm chí còn chưa có kế hoạch! Vậy mà còn nói muốn chịu trách nhiệm với tôi!"

Anh ấy nổi giận rồi.

Tôi hoảng sợ.

Anh ấy đứng dậy, chỉ tay vào tôi mắng: "Cô đúng là đồ con gái tồi! Tối qua cô đã đồng ý rõ ràng rồi, hôm nay lại không thừa nhận nữa đúng không!"

Cửa văn phòng không biết từ lúc nào đã bị đẩy ra.

Ngoài cửa, các quản lý cấp cao đang chờ họp sáng đều ngẩn người.

Tôi nhìn Tư Mộ, lại nhìn các quản lý cấp cao.

Khó khăn giải thích: "Không phải như mọi người nghĩ đâu..."

4

Anan

Các quản lý cấp cao không tin.

Bởi vì tôi vừa dứt lời, Tư Mộ nhìn chằm chằm tôi, hốc mắt đỏ hoe, vậy mà lại khóc òa lên!

Anh ấy cầm áo vest, tức giận bỏ đi như một cơn gió.

Tôi và các quản lý cấp cao nhìn nhau.

"Cô Phương, Tư tổng là người đàn ông tốt, cô... sao có thể đối xử với anh ấy như vậy chứ?"

"Đúng vậy, Tư tổng ngây thơ như thế, nghe nói còn chưa từng yêu đương nữa."

"Mau đi tìm anh ấy về đi!"

"Thư ký Phương, cô... bình thường trông cũng ổn mà, sao lại là người như vậy chứ?"

Loading...