Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TỔNG GIÁM ĐỐC CÓ ĐUÔI TRẮNG TO BỰ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-16 08:58:15
Lượt xem: 1,098

Tôi đặt túi bánh bao lên bàn trà.

Chờ đợi những lời tiếp theo của anh ấy.

"Vợ à, sau này việc nuôi gia đình cứ để anh lo, anh sẽ chăm sóc em." Anh ấy như thể đã hạ quyết tâm, vẻ kiêu ngạo, ương bướng đều biến mất, chỉ còn lại sự e thẹn và nịnh nọt.

Biểu hiện của người có tật giật mình.

Tôi gạt bỏ suy nghĩ xấu xa trong đầu.

Nhịn rồi lại nhịn.

Nhưng vẫn không nhịn được.

"Gọi vợ gì chứ, tối qua còn gọi Tiểu Linh Đang, chẳng phải gọi rất hay sao?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, cái biệt danh Tiểu Linh Đang này, ngoài Lâm Linh ra thì không ai biết.

Từ khi quen biết đến khi ở bên nhau, tôi chưa từng nói với Tư Mộ biệt danh của mình.

Còn cả Lâm Linh nữa.

Vì anh ta là yêu quái, nên tôi và anh ta không có bạn chung nào.

Hoàn toàn không có ai biết tôi và anh ta từng có một đoạn tình cảm.

Tư Mộ im lặng.

Trái tim tôi cũng chìm xuống theo khoảng thời gian im lặng đó.

"Tư Mộ, em ghét nhất là bị lừa dối." Tôi nói.

Tư Mộ cụp mắt xuống, bàn tay thon dài ấm áp nắm lấy tay tôi.

Anh ấy im lặng rất lâu, rồi đột nhiên lên tiếng.

"Là em lừa anh."

25.

Tư Mộ thay đổi hẳn thái độ.

Sau khi kết hôn, tôi chuyển đến biệt thự lớn của anh ấy, người được chăm sóc cũng thành tôi.

Tôi vẫn là thư ký của anh ấy, anh ấy không còn bắt bẻ tôi nữa, chỉ thỉnh thoảng kéo tôi nói chuyện, giọng điệu ôn nhu, nũng nịu.

Ví dụ như bây giờ.

"Vợ ơi ~ Anh muốn ăn canh sườn hầm khoai tây em nấu ~ Em nấu cho anh được không?"

Tư Mộ nằm bò ra bàn làm việc, nghiêng đầu nhìn tôi.

Gương mặt anh ấy tuấn tú, đôi mắt tròn xoe, hàng mi dài và rậm, mái tóc ngắn hơi che khuất lông mày và đôi mắt, giọng điệu ôn nhu.

Giọng trầm của đàn ông làm nũng, tôi thật sự không có sức chống cự.

Tôi cúi đầu làm việc, coi như không nghe thấy.

Tên khốn này.

Có chuyện giấu tôi.

Bảo anh ấy cho tôi xem nguyên hình, anh ấy cũng không cho.

Tôi còn tưởng anh ấy là con chuột bạch đáng thương.

Tôi đang tức giận ở đây, anh ta lại chẳng có chuyện gì.

Anan

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tong-giam-doc-co-duoi-trang-to-bu/chuong-7.html.]

"Tiểu Linh Đang?"

Tư Mộ gọi biệt danh của tôi, gọi rất nhiều lần.

Tôi không để ý đến anh ấy.

Cuối cùng anh ấy cũng không nhịn được nữa, rời khỏi bàn làm việc, ngồi đối diện tôi: "Tiểu Linh Đang, để ý đến anh đi."

"Cho em chơi với đuôi của anh được không?"

Tôi ngẩng đầu, liếc xéo anh ấy một cái.

Hừ!

Tư Mộ cầm điện thoại lên: "Vậy em muốn ăn gì? Anh nấu cho em được không?"

Món anh ấy nấu, chẳng khác nào ác mộng trần gian.

Tôi đứng dậy, tuy trong lòng còn giận, nhưng dù sao cũng vẫn yêu anh ấy.

"Ở đây chờ, em xuống lầu nấu cơm cho anh." Tôi lạnh lùng nói.

Nhà ăn của công ty ở tầng dưới có bếp nhỏ, có thể tự nấu ăn.

Mắt Tư Mộ sáng lên, đột nhiên đứng dậy, anh ấy nắm lấy tay tôi, chân thành nói: "Tiểu Linh Đang, anh yêu em nhiều lắm."

"Yêu cái đầu anh!"

Tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tư Mộ bám sát phía sau tôi: "Anh đi cùng em."

Tôi còn chưa kịp nói lời từ chối, vừa đi đến cửa, lại nghe thấy giọng nói đột nhiên cứng đờ của Tư Mộ.

"Anh, anh còn việc phải làm, không đi nữa."

Nói dối.

Tôi quay đầu lại, nhìn anh ấy đứng sững ở cửa, gượng gạo kéo khóe miệng.

Lười để ý đến anh ấy.

Tôi sải bước ra cửa, vừa đến nhà ăn, lòng hiếu kỳ đã thôi thúc tôi quay trở lại.

Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tôi áp sát vào khe cửa, nhìn thấy Lâm Linh không nên xuất hiện ở đây.

Lâm Linh đút hai tay vào túi quần, cười khẩy nói: "Phương Tiểu Linh không thích bị lừa dối, anh nói xem, nếu cô ấy biết anh lừa cô ấy, liệu cô ấy có rời bỏ anh không?"

26.

Tư Mộ đứng trước mặt Lâm Linh.

Khí thế lạnh lùng, áp đảo, đâu còn dáng vẻ nũng nịu, làm nũng lúc nãy.

"Tôi đã thiết lập kết giới bên ngoài công ty, sao anh vào được?" Tư Mộ chậm rãi tiến lại gần, áp lực dồn dập.

Lâm Linh dường như không chịu nổi, lùi lại vài bước.

Tư Mộ lại từng bước tiến lên.

Anh ấy lạnh lùng mở miệng: "Sóc đỏ, ai cho anh cái gan dám đến khiêu khích tôi?”

"Ba năm trước, tôi không g.i.ế.c anh là vì tôi nương tay.”

"Bây giờ, đã dám tự tìm đến cửa chịu chết, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!"

Lâm Linh sắp lùi đến cửa, anh ta theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy tôi đang trốn sau cánh cửa.

Loading...