Tổng Tài Có Cô Bạn Gái Giỏi Võ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-29 11:04:31
Lượt xem: 1,314
Khi nghe nói tôi muốn đi du thuyền sang châu Phi săn bắn, xem mỏ vàng cùng Lục Dịch Chu, bố tôi đã ghen tị đến mức đỏ cả mắt.
"Con gái à, nghe nói châu Phi rất loạn, hay là con dẫn bố theo, bố sẽ bảo vệ con."
Tôi đảo mắt.
"Con nhớ không nhầm thì, năm con 10 tuổi bố đã đánh không lại con rồi."
"Haizzz, nghĩ đến mẹ con mất sớm, một mình bố lặn lội nuôi con khôn lớn."
"Vì dạy võ cho con, cả đời này chôn chân ở cái vùng núi hẻo lánh này, ngay cả công việc trong thành phố cũng không tìm được."
"Cả đời này cũng chẳng có tâm nguyện gì, chỉ muốn nhân lúc còn khỏe mạnh, đi đây đi đó cho biết."
Nghĩ đến cảnh bố vừa mới ăn 2 cân thịt 6 bát cơm lúc trưa, tôi im lặng.
"Chú Phát có đó không?"
Gương mặt rám nắng của đội trưởng đội bảo vệ thò vào từ cửa ra vào, đúng là khó cho ông ấy rồi.
Tuổi tác cũng chẳng ít hơn bố tôi là bao, vì muốn hạ thấp thân phận, cố tình gọi cha ta là chú.
"Tiểu Trương, có chuyện gì vậy?"
Đội trưởng đội bảo vệ thần bí ghé sát vào:
"Chú, cậu chủ mấy hôm nữa sẽ đi du thuyền sang châu Phi, theo lệ thì đội bảo vệ chúng ta phải cử một đội đi theo."
"Chú, không biết thúc có hứng thú không?"
Bố tôi ra vẻ bệ vệ, thản nhiên nói:
"Haizzz, tuổi già rồi, không thích đi lại nữa."
"Nhưng mà, con gái Tiểu Mãn nhà chúng tôi cũng đi, ta không yên tâm, chỉ có thể đi theo thôi."
Đội trưởng đội bảo vệ vui mừng chạy đến nắm lấy tay bố tôi:
"Ôi chao, có ngài và Mãn Mãn, hai vị thần tiên sống này tọa trấn, tôi yên tâm rồi!"
Sáng sớm Lục Dịch Chu đã hưng phấn dẫn tôi ra ngoài, nói muốn cho tôi một bất ngờ.
Nhìn bộ sô pha sang trọng trước mặt, còn có bảy tám cô gái trẻ trung xinh đẹp, tôi có chút không hiểu chúng tôi đang làm gì, tuyển chọn người mẫu à?
"Còn ngẩn người ra đó làm gì, chọn quần áo đi!"
Mãi một lúc sau ta mới hiểu ra, hóa ra mấy cô gái này là người mẫu thử đồ cho tôi, tôi nhìn trúng bộ nào cũng không cần tự mình thử, bảo bọn họ mặc cho tôi xem là được.
Tên Lục tư bản đáng ghét này!
Thật sự là muốn ẻ cũng muốn người khác ẻ thay!
"Vừa rồi thử ngoại trừ cái màu hồng ra, còn lại gói hết cho tôi."
Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y Lục Dịch Chu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tong-tai-co-co-ban-gai-gioi-vo/chuong-8.html.]
"Tôi không phải là đi để bảo vệ anh sao, bọn họ đều mặc lễ phục, ăn mặc như vậy thì đánh nhau thế nào?"
Lục Dịch Chu ghé sát vào tôi, thì thầm bên tai ta bằng giọng trầm thấp:
"Chuyện này à, là để mê hoặc lòng người..."
Tôi quả nhiên bị mê hoặc rồi, cô gái nào mà chẳng có giấc mơ công chúa chứ?
Nhìn những bộ váy đính đầy ngọc trai kim cương và đủ loại trang sức lộng lẫy này, tôi cảm thấy mình như đang nằm mơ.
"Những thứ này đều là tặng cho tôi sao?"
Lục Dịch Chu nhướng mày, mang theo ba phần cười xấu xa.
"Là cho cô mượn thôi, cô phải cẩn thận khi đeo, làm hỏng là phải đền đấy."
Tôi hít một ngụm khí lạnh, run rẩy tay chỉ vào một chiếc váy đuôi cá màu đen:
"Vậy, cái váy này bao nhiêu tiền?"
Cô gái xinh đẹp bên cạnh lập tức ngồi xổm xuống trước mặt ta, nhẹ giọng trả lời:
"Thưa quý khách, chiếc váy đó có giá 28 vạn 8."
Tôi ngã người ra sau, tuyệt vọng nhìn Lục Dịch Chu:
"Tôi có thể không mượn không?"
Lục Dịch Chu nở nụ cười tàn nhẫn:
"Không được, bạn gái của tôi, tuyệt đối không thể để tôi mất mặt."
Trợ lý của quản gia mang theo túi lớn túi nhỏ vào phòng tôi, còn chu đáo đưa cho tôi một bản danh sách giá trị đồ vật.
Tôi tuyệt vọng lật xem bản danh sách dài hai mét này, những con số trên đó thật sự là kinh khủng.
Kẹp tóc 2 vạn tệ, nhẫn 35 vạn tệ, khăn choàng cổ 8 nghìn tệ, vòng tay 19 vạn tệ.
Cái gì! Cái vòng cổ này vậy mà 320 vạn tệ!
Ta run rẩy tay kéo danh sách đến cuối cùng, đó là một con số khiến tôi kinh hãi:
168.547.625.
Đây không phải là một dãy số điện thoại sao?
Khoan đã, nợ 6 tỷ và 8 tỷ có gì khác nhau chứ?
Dù sao cả đời này cũng không trả nổi.
Tôi tự an ủi bản thân, vui vẻ mở hộp trang sức ra xem.
Mẹ ơi, chiếc vòng cổ kim cương màu hồng này đẹp đến mức tim tôi sắp tan chảy rồi.
Còn có đôi bông tai này nữa, trời ơi, viên kim cương trên đó chắc phải 2 carat nhỉ!
Đêm nay chắc chắn là mất ngủ rồi.