Tổng tài đội lốt tiểu bạch kiểm - Chương 8: Hé lộ bí mật
Cập nhật lúc: 2024-06-16 09:41:47
Lượt xem: 1,205
Tôi mang túi xách đi bệnh viện, băng bó ngón tay cẩn thận, chuẩn bị về nhà thì lại bất ngờ nhìn thấy xe của Phó Châu trong bãi đậu xe.
Xe của anh ta đỗ ngay trước xe tôi, máy vẫn khởi động, cửa sổ hé mở một khe hở.
Tôi quan sát lâu như vậy, anh ta cũng không có ý định rời đi. Sự tò mò thôi thúc, tôi bước tới, nhanh chóng liếc nhìn qua cửa sổ xe. Chỉ thấy Phó Châu vùi đầu vào vô lăng, một tay còn nắm chặt một tờ phiếu xét nghiệm.
Lần này tôi thực sự tò mò rồi.
Tôi vươn tay, định gõ cửa sổ xe, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc thấy trên ghế phụ có để một chiếc túi xách hàng hiệu.
Chiếc túi đó tôi nhận ra, hôm nay vừa nhìn thấy trong văn phòng của Phó Châu, của Trương Di.
Tờ phiếu xét nghiệm trong tay Phó Châu bị anh ta nắm chặt, để lộ một góc ghi tên.
Một chữ "Di".
Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Trương Di nói muốn mời tôi ăn hai lần cỗ, có ý gì chứ?
Trương Di có thai rồi! Bọn họ kết hôn là vì đứa bé! Tờ trong tay Phó Châu, là báo cáo khám thai của Trương Di sao?
Tôi loạng choạng lùi về sau một bước, khuỷu tay vô tình va phải cửa sổ xe. Phó Châu ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhìn tôi.
"Tô Ninh, sao chị lại ở đây?"
Anh ta vô thức giấu tờ phiếu xét nghiệm ra sau lưng, vẻ mặt hoảng hốt trong chớp mắt.
Tôi lập tức hiểu ra tất cả.
*
Chương 8: Rối Loạn
Tôi hít một hơi thật sâu, mỉm cười với anh ta.
“Ồ, không có gì, tôi bị chậm kinh, đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Sắc mặt Phó Châu càng trắng bệch hơn. Anh ta xuống xe, dáng người cao lớn đứng trước mặt tôi, ánh đèn đường hắt lên đỉnh đầu anh ta một quầng sáng mờ ảo.
Anh ta mím môi, hàng mi dài che khuất đôi mắt, đôi mắt đen láy nhìn vừa âu sầu vừa đau lòng.
Đồ đàn ông tồi, diễn cũng hay thật.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau một lúc, Phó Châu bỗng nhiên cười. Anh ta khẽ cúi người xuống, ghé sát tai tôi nói.
“Chị, kinh nguyệt của chị là từ ngón tay chảy ra sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tong-tai-doi-lot-tieu-bach-kiem/chuong-8-he-lo-bi-mat.html.]
Tôi nhìn ngón trỏ bị băng bó quá đà, tức giận giấu ngón tay ra sau lưng.
“Liên quan gì đến cậu, lo chuyện bao đồng!”
*
Tôi xoay người bỏ đi, ngoài dự đoán, Phó Châu không đuổi theo, chỉ đứng im tại chỗ nhìn tôi rời đi, khóe miệng vẫn còn ý cười, nhưng ánh mắt lại lạc lõng vô cùng. Tôi quay đầu lại nhìn anh ta một cái, không chút do dự lái xe rời đi.
Những ngày sau đó trôi qua rất suôn sẻ, Trương Di thỉnh thoảng lại đến văn phòng một chuyến. Phó Châu lại trở lại bình thường, rất ít khi xuất hiện ở công ty, cũng không đến trêu chọc tôi nữa, có lẽ anh ta đã chấp nhận hiện thực rồi.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi hẹn gặp Trần Hạo mấy lần, cơ bản là hẹn ba lần chỉ gặp được một lần. Tôi thật sự không biết một cảnh sát nhỏ bé như anh ta sao có thể bận rộn đến vậy.
“Xin lỗi Tô Ninh, dạo này tôi bận quá.”
Trần Hạo nhìn tôi với vẻ mặt hối lỗi, vẻ mặt lúng túng.
“Hôm nay có thể lại phải lỡ hẹn với cô rồi, hay là đợi lát nữa cô tự đi ăn cơm được không? Để tôi thanh toán."
Tôi thở dài, vẫy vẫy tay.
“Anh đi đi, lần sau rảnh rỗi hẹn sau.”
Trần Hạo gật gật đầu, cắn môi nhìn tôi một cái, mặt đỏ bừng, hít sâu một hơi, dũng cảm sờ lên đầu tôi.
“Lần sau đến nhà tôi đi, tôi nấu cơm mời cô ăn.”
Vẻ mặt ngại ngùng, lén lút nhìn trộm, nhưng ánh mắt lại cuồng nhiệt, vừa mâu thuẫn vừa đáng yêu.
Tôi lập tức vui vẻ trở lại. Sau khi Trần Hạo rời đi, tôi xoay người, lại bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở góc rẽ.
Phó Châu đang dẫn Trương Di đi dạo trong cửa hàng trang sức.
Anh ta mặc một bộ vest đen, trông gầy đi rất nhiều, sắc mặt hơi tái nhợt. Lông mày đen như được vẽ ra càng thêm phân minh, ngược lại tạo nên một vẻ đẹp bệnh tật.
Trương Di kén cá chọn canh, Phó Châu cau mày, trên mặt viết rõ hai chữ "không kiên nhẫn".
"Em từ từ chọn đi, quẹt thẻ của anh đây, anh còn có việc, không ở lại lâu được."
Phó Châu đưa cho cô ta một chiếc thẻ đen, Trương Di không nhận.
"Phó Châu, anh dám đi, em sẽ nói cho Tô Ninh biết sự thật.
“Ở lại với em thêm một tiếng nữa đi, em sẽ cho anh đi."
Trương Di cười như mèo bắt được chuột, tôi lập tức dựng tai lên. Sự thật? Sự thật gì chứ?