TỐNG THƯ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-31 19:39:10
Lượt xem: 1,393
Mãi đến nửa đêm, bữa rượu này mới kết thúc.
Tẩu tẩu đề nghị: "Đêm nay trời tối quá, chi bằng nghỉ lại ở đây?"
Bị ta từ chối: "Không cần đâu, hôm nay muội đã mua một tòa nhà ở phía đông thành, Tiểu Hồ Liên còn ở nhà."
Tiểu Hồ Liên là đứa trẻ ta nhặt được ở biên giới hai năm trước.
Lúc nhặt được nó, người nó đầy máu.
Một đứa trẻ bảy, tám tuổi, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, được hai t.h.i t.h.ể người lớn bảo vệ cẩn thận phía dưới.
Ta cứ tưởng rằng nó đã chết.
Bởi vì giống như tất cả những người đã khuất, trên đỉnh đầu nó trống rỗng, không có bất kỳ chữ nào.
Nhưng lúc ta ngồi xổm xuống đào hố, chuẩn bị chôn nó, nó lại đột nhiên nhảy dựng lên, cướp lấy cái bánh bao của ta.
Sau đó, nó vẫn luôn đi theo ta, không bao giờ rời xa.
Anan
Nó không có tên.
Ta bèn dùng loại dược liệu mà mình đang nghiên cứu lúc nhặt được nó đặt cho nó một cái tên.
Hồ Liên.
Tẩu tẩu cũng biết nó, không giữ ta lại nữa.
Chỉ là, rõ ràng chỉ cần phái thị vệ đưa ta về là được.
Tiêu Úc lại tự mình xin đi, muốn đích thân đưa ta về.
Vẫn là chiếc xe ngựa lúc đến.
Trong xe rất rộng rãi, Tiêu Úc vẫn luôn giữ lễ nghi, giữ khoảng cách với ta.
Nhưng cho dù ngồi cách xa, hai chữ 【Phu quân】 sáng chói trên đầu hắn, vẫn khiến người ta không thể bỏ qua.
Có lẽ là do ta nhìn quá chăm chú.
Hắn bỗng nhiên cong môi cười.
"Tống nương tử, trên đầu ta có thứ gì sao?"
Thanh âm ôn nhu của nam tử, khiến ta khẽ ngẩn người.
Ta lắc đầu, thu hồi tầm mắt.
"Không có gì, chỉ là do men rượu lên thôi."
Nghe vậy, hắn lập tức thu lại nụ cười, vén rèm xe lên, phân phó người đi chuẩn bị trà giải rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tong-thu/chuong-5.html.]
Cũng chu đáo treo rèm xe lên, để gió đêm thổi vào.
"Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn, lần sau... Ta sẽ chú ý..."
7.
Có lẽ hai chữ "Xin lỗi", hắn chưa từng nói với ai bao giờ.
Câu nói này ngắt quãng, không được thành thạo.
Trùng hợp lúc này xe ngựa xóc nảy, hắn còn chưa kịp ngồi vững, loạng choạng suýt ngã.
May mà ta phản ứng nhanh, chống đỡ vai hắn, mới không để hắn ngã vào người ta.
Nhưng khoảng cách này vẫn là quá gần.
Gần đến mức dưới ánh nến mờ nhạt, ta có thể nhìn rõ hàng mi run rẩy của hắn.
Gần đến mức hơi thở ấm áp của hắn, phả lên đỉnh đầu ta.
"Vương gia, trên đường xóc nảy, ngài cẩn thận."
Ta lên tiếng nhắc nhở.
Hắn lùi về sau ngồi vững, động tác luống cuống.
Dưới ánh nến mờ ảo, hắn mím môi mỏng.
Mặt mày từ gò má lan đến tận mang tai.
Như là cố ý muốn chuyển chủ đề, hắn nhẹ giọng mở miệng.
"Hôm nay thấy Tống nương tử đối với Thừa Dục ôn nhu chu đáo, chắc hẳn sau này cũng là một người mẫu thân tốt."
Thừa Dục, tên khai sinh của Đậu Đậu.
Rõ ràng hắn đang khen ngợi, rõ ràng nụ cười của hắn rất ôn nhu.
Nhưng trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên vẻ mặt cô đơn của tẩu tẩu khi nói về tương lai lúc ở bữa tiệc rượu.
Ba năm ở Xuân Lai thành, ta chưa từng thấy tẩu tẩu sa sút như vậy.
Tẩu tẩu nói: "Trước kia ta có thể là Tần Dung Cẩm, có thể là quân sư của Tiêu thống lĩnh, là cánh tay phải của hắn."
"Nhưng sau này, ta chỉ có thể là hoàng hậu của Đại Tề, là chủ mẫu hậu cung, là mẫu hậu của thái tử."
Còn nói: "A Thư, ta giống như bị thứ gì đó vô hình trói buộc, ta cố gắng vùng vẫy, nhưng mãi mãi không thể thoát ra."
"Muội khác ta, ta hy vọng muội có thể thoát ra..."