Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TỐNG THƯ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-31 19:40:11
Lượt xem: 1,189

11.

Tô Thanh Oản dường như bị dọa sợ.

Nàng ta trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn ta.

Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, luống cuống tay chân nhảy ra khỏi lòng ta.

"Xin... Xin lỗi..."

Không biết là tức giận hay xấu hổ, hai gò má nàng ta dần dần đỏ ửng, hồi lâu không tan.

Có lẽ là vì khúc nhạc dạo này, mà sau đó nàng ta không còn cản trở ta nữa.

Chỉ là lúc ta và Giang phu nhân nói chuyện, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ta một cái.

Ánh mắt lóe lên, cảm xúc không rõ.

Hôm nay chuyện làm ăn này, nói chuyện cũng rất thuận lợi.

Hai ngọn núi trồng trà kia đối với Giang phu nhân mà nói, cũng không có tác dụng gì lớn.

Bởi vậy, cũng không ép giá cao, bà ta rất nhanh liền đồng ý bán cho ta.

Xem qua trà, ký kết hợp đồng.

Từ chối lời đề nghị ở lại dùng bữa của Giang phu nhân, ta đứng dậy cáo từ.

Điều bất ngờ là, Tô Thanh Oản lại đi theo ra ngoài.

"Hôm nay... Tại sao tỷ lại cứu ta?"

Nàng ta không cười, ánh mắt nhìn ta đầy dò xét.

Ta cũng thấy kỳ quái.

"Cứu người còn cần lý do sao?"

Có lẽ là do ngữ khí của ta quá mức đương nhiên, nàng ta ngẩn người.

Không biết nghĩ đến cái gì, khẽ nhíu mày.

"Tỷ... Hình như có chút không giống với những gì ta nghe nói."

Anan

Tất nhiên ta biết, mấy ngày nay lời đồn bên ngoài như thế nào.

"Vị Tống nương tử kia ba năm trước bị mã phỉ bắt cóc, mất đi trong sạch, không c.h.ế.t cho có danh dự thì thôi, lại còn chạy đến Xuân Lai thành."

"Xuân Lai thành là nơi nào chứ, thường xuyên xảy ra chiến tranh, đều là nam nhân, một nữ tử như nàng ta ở đó sống như thế nào, thật sự là..."

"Nghe nói, nàng ta còn kết nghĩa huynh muội với hoàng thượng, huynh muội? Cũng không biết dùng thủ đoạn gì..."

...

Lòng người vốn dĩ chủ quan.

Những lời đồn kia, càng ngày càng khó nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tong-thu/chuong-8.html.]

Tô Thanh Oản nghe được câu nào, trong lòng tưởng tượng ta là người như thế nào, ta cũng không tò mò.

Ta khách sáo cười cười với nàng ta, định rời đi.

Lúc xoay người, lại nhìn thấy một người đứng ở cửa Giang phủ.

Người nọ quay lưng về phía ta.

Một thân trường sam xanh biếc.

Khiến cho hai chữ 【Phu quân】 trên đỉnh đầu, càng thêm đỏ tươi.

Cứ tưởng là Tiêu Úc, ta nhíu mày, đang muốn lên tiếng hành lễ.

Nhưng chưa đợi ta mở miệng.

Tô Thanh Oản bên cạnh đã nhanh hơn ta một bước, dịu dàng gọi: "Phu quân."

Tiếng "Phu quân" này, khiến tim ta như rơi xuống vực sâu.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy hoang đường.

Nhưng người nọ đã xoay người lại.

Quả nhiên, chính là Thẩm Hành Chỉ, người bị ta cự tuyệt, ba lần từ chối gặp mặt.

Nhìn thấy ta và Tô Thanh Oản, hắn sải bước đi tới.

Nói chuyện với Tô Thanh Oản vài câu, hắn nhíu mày nhìn ta.

Sau đó, lấy ra từ trong tay áo tờ hôn thư kia.

"Tống Thư, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện hủy hôn, ta không đồng ý."

Lời vừa dứt, ta nghe thấy tiếng hít thở của Tô Thanh Oản đột nhiên hỗn loạn.

Nghe tiếng nhìn lại.

Liền nhìn thấy nàng ta trừng to hai mắt, ánh mắt nhìn ta, lại một lần nữa nhuốm màu ghen tị và toan tính.

Đồng thời, hai chữ 【Người qua đường】 trên đỉnh đầu nàng ta, chậm rãi tiêu tán, biến dạng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Cuối cùng, cố định thành【Tình địch】.

 

12.

Chữ trên đỉnh đầu Thẩm Hành Chỉ và Tô Thanh Oản thay đổi, khiến ta chấn động.

Thế nhưng, Thẩm Hành Chỉ vẫn còn đang nói.

"Tống Thư, ta biết nàng oán hận ta ba năm trước bỏ rơi nàng, lúc đó quả thật là ta suy nghĩ không chu toàn.”

"Mấy ngày nay ta cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, đến trước và sau, quả thật không có lý nào lại để nàng chịu ấm ức.”

"Nếu nàng không muốn làm bình thê, vậy thì làm chính thê, vị trí chủ mẫu Thẩm gia, vẫn là của nàng.”

Loading...