Trả giá - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-03 08:01:50
Lượt xem: 314
Ta cảm thấy thoải mái, nhưng khối ngọc lạnh lẽo cũng không chịu dừng lại ở trán ta, trong nháy mắt nó rút đi, theo bản năng ta lấy hai tay cầm nó, dán lại trên mặt.
“Vu Âm Âm?”
Một thanh âm dễ nghe vang lên bên tai ta, lúc này ta đã sốt đến mơ hồ, còn tưởng rằng là phụ thân đang gọi ta. Ta càng thêm thân mật cọ cọ tay hắn, giống như khi còn bé làm nũng với phụ thân vậy.
"Phụ thân, đại bạch thỏ người đồng ý mua cho con đâu?"
Người bên cạnh thật lâu không nói gì, ta không khỏi nhíu mày, càng quấn quít lấy hắn.
“Con muốn đại bạch thỏ lông xù! phụ thân không cho con, con sẽ, con sẽ, khóc cho nphụ thân xem!"
Phụ thân thương ta nhất, chỉ cần ta giả bộ muốn khóc, người sẽ đồng ý các yêu cầu của ta, biện pháp này ta trăm lần thử trăm lần linh nghiệm.
「……」
Thấy phụ thân không có phản ứng, ta lại lăn lộn trên giường, sau lưng có xúc cảm lông xù, ta cảm giác sờ về phía sau, quả nhiên sờ được lỗ tai thỏ lông xù.
Nhưng nó là tiểu bạch thỏ, ta không muốn, nhất định muốn đại bạch thỏ.
Thật lâu sau, ta cảm giác giường trầm xuống, lại sờ trúng lông nhung đuôi cực lớn. Ta sờ từ đuôi sờ lên trên, sờ tới cái bụng lông xù ấm áp, ta hài lòng vùi đầu vào trong lông cọ cọ, không hề náo loạn nữa.
Đầu càng choáng váng, ta ở trong n.g.ự.c tràn ngập mùi rượu ngủ thiếp đi, làm một giấc mộng tràn đầy hồ ly.
12
Ngày hôm sau, ta hợi hạ sốt đã thấy Phù Minh ngồi ở bên giường, dùng biểu tình một lời khó nói hết nhìn ta.
Ta theo bản năng sờ sờ khóe miệng, thở phào nhẹ nhõm, không chảy nước miếng.
“Vu Âm Âm, ngươi còn nhớ tối qua ngươi làm gì không?”
Tối qua? Ta chớp chớp đôi mắt còn có chút buồn ngủ, thốt ra: "Ta nằm mơ, trong mơ ta gặp được phụ thân. Có gì sao?”
Đôi mắt hồ ly của Phù Minh nhìn ta, như là rất chờ mong.
Ta nghiêng đầu vỗ ót một cái, nhớ lại tối hôm qua còn mơ thấy phụ thân mua cho ta một đại bạch thỏ lông xù, cái đuôi lớn của nó sờ rất thoải mái.
“Có cả thỏ.”
Ta vừa dứt lời, Phù Minh liền cắn răng vung tay áo đứng dậy, bỏ lại một câu “ngươi quên thì thôi” khiến ta muôn vàng khó hiểu,
Ta còn chưa kịp hỏi hắn “quên là sao”, cung nữ ngoài điện báo là Từ Tử An cùng Từ lão phu nhân đến mời ta hồi phủ.
Vừa nghe bọn họ tới, ta bảo cung nữ nói ta vẫn còn ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-gia-jrne/7.html.]
Đùa sao, chẳng lẽ bọn họ vừa đến ta phải hấp tấp chạy ra ngoài về cùng bọn họ sao?
13
Từ Tử An đến triều sớm đang cùng lão phu nhân đứng song song ở ngoài cửa điện cầu kiến ta.
Lão phu nhân mấy năm nay sống an nhàn sung sướng đã quen, nào chịu khổ đứng lâu như vậy, thở dài không thoải mái.
Thật vất vả mới thấy cung nữ thông báo đi ra, lại bị thông báo một câu không gặp, nàng thiếu chút nữa chửi ầm lên với cung điện ta ở.
Lúc còn trẻ bà một thân một mình nuôi Tử An lớn, tính tình rất mạnh mẽ, bây giờ làm Thừa tướng lão phu nhân, càng là không ai dám để bà quá tức giận.
Hôm qua bà tổ chức tiệc ngắm hoa cúc, từ sau khi ta đi như ý bà muốn, bà liền vội vàng cho người gửi thiếp mời cho các phu nhân quý nữ kinh thành, mời các nàng qua phủ ngắm hoa thu.
Mục đích của việc thưởng cúc, thực ra là tìm một quý nữ gia thế hiển hách cho Từ Tử An, giúp hắn ngồi vững vàng vị trí Thừa tướng.
Nhưng bà không nghĩ tới tiệc ngắm hoa cúc tổ chức chu đáo, ma ma bên cạnh Thái hậu lại ban thưởng cho ta.
Ma ma nói với bà để ta đi lĩnh thưởng, nhưng ta khi đó được Thái hậu đã tiếp ta ở trong cung, bà đi đâu được ta chứ?
Tìm không thấy người, ba ta cũng chỉ có thể cáo tội với ma ma, trước mặt mọi người chê cười, rồi thay ta nhận lấy đống ban thưởng kia.
Ma ma trước khi đi còn cố ý nói tiếp một câu, đó chính là Thái hậu năm nay sẽ chờ uống rượu mừng của ta cùng Từ Tử An.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Lời này vừa nói ra, một số quý nữ có tâm tư liền suy nghĩ lại. Dù sao có lời này của Thái hậu, dù ta có rời khỏi Từ gia, Từ Tử An không cùng ta thành thân, các nàng cũng không có cơ hội.
Chuyện ta hại lão phu nhân mất mặt trước mặt mọi người như vậy, bà cho ta sắc mặt tốt mới là lạ.
14
“Tử An, con nhìn xem! Con nhìn nàng ta xem!”
Lão phu nhân đang muốn cáo trạng với con trai, Từ Tử An lại bắt lấy tay bà nghiêm túc lắc đầu.
“Nương, nơi này là hoàng cung. Chúng ta thành tâm tới thỉnh Âm Âm trở về.”
Trong cung nhiều ánh mắt phức tạp, lão phu nhân lại không thận trọng lời nói việc làm, Từ Tử An cũng sợ bà ta họa từ miệng mà ra. Sau khi làm cho lão phu nhân câm miệng, hắn vén vạt áo thẳng người quỳ xuống trước cửa điện.
“Tử An!”
Lão phu nhân nhìn thấy nhi tử quỳ xuống, kinh hãi đến mặt trắng bệch, bà còn không để nhi tử quỳ lạy mình mà giờ hắn lại vì một nữ nhân quỳ xuống.
“Nương, người đừng quản con, con muốn Âm Âm nhìn thấy quyết tâm của mình, nàng không tha thứ cho con, con sẽ quỳ mãi.”
Từ Tử An phất tay lão phu nhân kiên định quỳ xuống, lão phu nhân không lay chuyển được nhi tử, chỉ có thể cắn răng đứng ngoài cửa trừng ta.
Các cung nữ thái giám trong cung lui tới, thấy Từ Tử An quỳ gối trước điện của ta cũng nhịn không được nhìn nhau bàn tán xôn xao, một ít cung nữ mềm lòng lại càng cảm thán Thừa tướng tuấn tú lại si tình, nếu các nàng là ta, nhất định đã sớm không đành lòng đi ra đỡ hắn dậy hòa giải.