TRẢ GIÁ - 1
Cập nhật lúc: 2024-07-17 19:09:14
Lượt xem: 337
1
Ngày Tiểu hồ ly trắng xuất hiện, ta từ trong lều Thái hậu nghỉ ngơi đi ra, Từ Tử An đứng ở dưới gốc đại thụ cành lá sum xuê, trong lòng ôm một con hồ ly trắng như tuyết.
Có lẽ là hắn chưa từng ôm qua động vật nhỏ, chân tay hơi có chút luống cuống.
Thấy ta đi ra, vội vã gọi ta: "Âm Âm.”
“Mau tới giúp ta xem tiểu hồ ly này có chỗ nào không thoải mái hay không, vừa rồi bồi hoàng thượng đi săn, nó vừa thấy ta liền nhào tới.”
Ta nhìn dáng vẻ xin giúp đỡ của hắn hé miệng cười: "Thừa tướng quên rồi sao, ta không phải đại phu thú y, làm sao biết được?"
Tuy nói như thế, nhưng ta vẫn bước lên chuẩn bị ôm Tiểu hồ ly trắng để kiểm tra.
Chỉ là ta chưa tới gần, Tiểu hồ ly trắng trong lòng Từ Tử An đã xù lông, nhe răng trợn mắt hà hơi với ta, thoạt nhìn nó cũng không muốn cho ta tới gần.
Ta bất đắc dĩ dừng bước, nói với Từ Tử An: "Ngài xem, không phải ta không muốn nhìn, là nó không muốn ta chạm vào.”
Thấy Tiểu hồ ly trắng thật sự dính người, ta mang theo hòm thuốc trêu ghẹo nói: "Có lẽ là Thừa tướng chúng ta ngọc thụ lan chi (ưu tú), cho dù là tiểu hồ ly thì cũng thấy cũng vui mừng.
“Nha đầu này, lại tới trêu ghẹo ta.”
Từ Tử An thấy ta trêu ghẹo ta, bất đắc dĩ lắc đầu, đang muốn thân mật gõ gõ ót ta, đột nhiên Tiểu hồ ly trắng trong lòng hắn lại dùng sức giãy dụa khiến hắn bất đắc dĩ dừng động tác, cúi đầu trấn an nó.
Từ Tử An mặc một bộ y phục màu trắng thần tiên, tóc buộc ngọc quan, quả nhiên là công tử như ngọc.
Không chỉ có vóc dáng tốt, tuổi còn trẻ đã là thừa tướng, trong kinh thành không biết có bao nhiêu cô nương thầm mơ mộng có được hắn.
Chỉ là hắn đã có vị hôn thê là ta. Chúng ta đính ước từ nhỏ, vì thanh danh hắn cũng sẽ không để cho ta lui một bước làm thiếp.
Các quý nữ kinh thành đều có sự kiêu ngạo của mình, mặc dù Từ Tử An là thừa tướng triều Đại Chu, các nàng cũng sẽ không cam chịu gả vào làm thiếp.
Ta là khuê nữ của ân nhân Cố Hoài, cũng là vị hôn thê của hắn.
Sau khi phụ thân ta qua đời, lúc này hắn đã là Thừa tướng, hắn liền đón ta đến quý phủ của mình, chỉ chờ đến năm sau là sẽ cùng ta thành hôn.
Ta tuy là cô nữ, phía sau cũng không có gia tộc ủng hộ, nhưng ta dựa vào y thuật của bản thân nên có quan hệ tốt cùng các phu nhân, tiểu thư cảu các phủ, ngay cả bệnh cũ của Thái hậu cũng do ta điều trị.
Phủ thừa tướng lão phu nhân mặc dù không hài lòng xuất thân của ta, nhưng dưới sự khuyên bảo của Từ Tử An cũng thỏa hiệp.
Nếu không có Tiểu hồ ly trắng kia, chúng ta những cặp đôi phu thê trẻ trên thế gian này, thấu hiểu lẫn nhau, dắt tay nhau sống quãng đời còn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-gia-qkob/1.html.]
2
Từ ngày đó trở đi, tiểu hồ ly liền ở lại phủ thừa tướng, chỉ là nó cũng không để cho người bên ngoài tới gần, một lòng chỉ dính lấy Từ Tử An.
Mỗi lần ta vừa nhìn thấy hắn, hắn đều ôm Tiểu hồ ly trắng, không phải dỗ nó ăn cơm thì là chải lông cho nó, ngay cả thời gian ở chung với ta cũng ít đi.
Ban đầu ta còn muốn gần gũi với nó, nhân lúc nó đang ăn nhất sờ cái đuôi lông xù của nó một cái, ta thật sự rất muốn, mỗi lần thấy Từ Tử An Thuận sờ lông nó là ta cũng ngứa tay.
Nhưng ta vừa tới gần nó, nó liền há miệng hung hăng cắn cổ tay ta, làm ta đau quá ngã xuống đất.
“Ui da...”
Ta chưa từng nghĩ rằng Tiểu hồ ly trắng cắn người sẽ đau như vậy, Từ Tử An thấy ta bị cắn, vội vàng bỏ Tiểu hồ ly trắng ra, đỡ ta sang một bên ngồi xuống.
“Âm Âm nàng không sao chứ? Mau tìm đại phu!”
Có lẽ là Từ Tử An khẩn trương quá mức nên quên luôn ta là đại phu, còn bảo nha hoàn phái người mời đại phu đến.
“Không sao, ta chính là đại phu, ta có thể tự mình xử lý tốt vết thương.”
“Không được! Nàng đang bị thương, làm sao ta nhẫn tâm để nàng tự xử lý vết thương chứ? Nghe ta, ta phái người đi y quán mời đại phu đến.”
Từ Tử An người này bề ngoài hiền lành và cung kính nhưng bên trong lại độc đoán và bướng bỉnh nên ta chỉ có thể để hắn gọi đại phu.
Hắn an ủi tôi đang bị thương, sau đó quay sang tiểu hồ ly giận dữ: "Tiểu hồ ly, ngươi không phân biệt được tốt xấu sao?”
Tiểu hồ ly trắng tỏ vẻ không phục, lười biếng vẫy cái đuôi lớn, nghe thấy Từ Tử An muốn đuổi nó đi, lập tức cong người lại, kêu to.
Sau đó nó nhảy từ ghế lớn xuống vọt tới bên cạnh ta, cắn ống tay áo của ta, tốc độ cực nhanh, Từ Tử An không kịp ngăn cản.
Ngay khi Từ Tử An sắp nổi giận, Tiểu hồ ly trắng dùng miệng hung hăng kéo ống tay áo của ta ra, cổ tay trắng nõn của tôi trơn nhẵn, không có dấu vết bị thương.
Từ Tử An ngây ngẩn cả người, ta cũng mở to hai mắt.
Vết cắn của hồ ly ở cổ tay đã biến mất.
Nhưng ta vừa rồi rõ ràng đã nhìn thấy vết cắn chảy m..áu, cảm giác đau đớn kia là thật mà.
Nhưng vì sao lại không có?