Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-09-16 19:53:22
Lượt xem: 188

Nụ cười ban đầu của Cố Duệ Hoài khi nhìn thấy Điền Tĩnh đột nhiên cứng ngắc ở trên mặt.

Anh ta không ngờ Điền Tĩnh lại nói một câu như vậy ngay khi vừa nhìn thấy mình.

Cố Duệ Hoài nhìn đôi lông mày hơi tức giận của Điền Tĩnh, có chút không có sức lẩm bẩm nói: "Anh... Anh ở đây, nếu có người của đội dân binh tới thì cũng có thời gian để chạy."

Chân mày Điền Tĩnh nhíu chặt hơn, giọng nói tràn đầy buồn bực: "Chạy? Anh định chạy đi đâu? Bây giờ có chuyện gì quan trọng hơn kiếm tiền không? Cái túi lương thực này là em cho anh, tính làm tiền vốn, nếu anh không cố gắng thì chẳng phải em cũng ăn thiệt theo hay sao?"

Bàn tay Cố Duệ Hoài đột nhiên nắm chặt, ánh mắt anh ta nhìn Điền Tĩnh chợt có chút xa lạ.

Đây có phải là Tiểu Tĩnh dịu dàng thiện lương mà anh ta quen trước đây, Tiểu Tĩnh không chịu nói một lời nặng đây sao? Chẳng lẽ thật sự giống như Cố Nguyệt Hoài nói, anh ta rời khỏi nhà họ Cố, không có giá trị sử dụng nữa, cho nên cô ấy...

Không, không thể nào! Tuyệt không có khả năng!

Ánh mắt Cố Duệ Hoài không ngừng lấp lóe, một lúc sau, anh ta nhẹ giọng nói: "Tiểu Tĩnh, có phải em gặp chuyện gì không vui không?"

Nghe được lời này, Điền Tĩnh tỉnh táo lại, biết vừa rồi tâm trạng mình không ổn, điều này làm cho Cố Duệ Hoài sinh nghi ngờ.

Cô ta hít sâu một hơi, sự tức giận trên mặt tiêu tan đi không ít, gượng cười nói: "Xin lỗi anh, em vừa mới... Vừa mới đụng phải Nguyệt Hoài, cô..." Điền Tĩnh muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn Cố Duệ Hoài mang theo bi thương.

DTV

"Cô ta lại tìm em gây phiền toái?!" Cố Duệ Hoài bỗng nhiên trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu hận không được.

Điền Tĩnh sờ lên cổ, không nói chuyện.

Cố Duệ Hoài phun ra một ngụm trọc khí, âm thanh thả nhu: "Không sao, em yên tâm đi, sớm muộn gì thì anh cũng sẽ trút giận cho em."

Điền Tĩnh lắc đầu, cô ta chần chờ một chút, rồi nhẹ giọng nói: "Anh hai Cố, chỉ cần anh kiếm tiền thật tốt thì cuộc sống sau này sẽ khá hơn, em cũng không sao cả. Nhưng mà, anh có thật sự cảm thấy làm việc ở bên trong chợ đen có thể trở nên nổi bật được không? Nếu như anh có thể tìm được một công việc đàng hoàng thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều, em nghe nói một số nhà máy lớn thậm chí còn phân phòng ở nữa đấy."

Nghe cô ta vậy, Cố Duệ Hoài cau mày có chút xấu hổ: "Công việc không dễ tìm như vậy đâu."

Điền Tĩnh nhẹ nhàng cong khóe môi, vươn tay vỗ n.g.ự.c Cố Duệ Hoài: "Nếu có quan hệ thì tự nhiên rất dễ tìm."

"Quan hệ?" Cố Duệ Hoài có chút khó hiểu, anh ta cẩn thận hồi tưởng một chút rồi nói: "Mặc dù cô cả nhà anh có địa vị trong huyện, nhưng đã hơn mười năm rồi không liên lạc với gia đình anh, bác cả, cô hai lại là công nhân bình thường, làm sao có thể có quan hệ như vậy được?"

Điền Tĩnh nheo mắt, có chút phiền chán vì sự ngu xuẩn của Cố Duệ Hoài, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Anh có dì Lâm mà!"

"Anh biết dì Lâm tái hôn với ai không? Bí thư công xã Hoàng Oanh, Tần Vạn Giang! Nếu anh có thể đến gặp dì Lâm nói một chút, bằng áy náy nhiều năm như vậy với anh, dì ấy nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tìm một công việc cho anh thôi!"

Mà tới lúc đó, cô ta chỉ cần nói vài lời nhẹ nhàng, chẳng phải công việc đó sẽ là của cô ta sao?

Nghĩ như vậy, sự dịu dàng trong mắt Điền Tĩnh gần như sắp tràn ra.

Nhưng sắc mặt Cố Duệ Hoài lại thay đổi trong nháy mắt, nếu như lời này là do người bên ngoài nói, anh ta nhất định sẽ nổi giận, nhưng nhìn người mình yêu mến dùng ánh mắt tín nhiệm sùng bái nhìn về phía mình, Cố Duệ Hoài lại không nói nên lời từ chối.

Lúc trước, anh ta đi theo ông Cố đến chợ đen, có ông ấy và anh cả xông pha chiến đấu nên anh ta cũng không cảm thấy kiếm tiền có gì gian nan, bây giờ phải làm một thân một mình, mới biết được bước kéo khách hàng đầu tiên cần can đảm rất lớn, mà anh ta thì không làm được.

Nếu anh ta không kiếm được tiền, thì làm sao có thể cho Điền Tĩnh một cuộc sống tốt đẹp? Làm sao hơn được Trần Nguyệt Thăng?

"Tiểu Tĩnh, em yên tâm..." Cố Duệ Hoài trịnh trọng nói, nói xong lại nắm lấy tay Điền Tĩnh.

Về phần anh ta nói yên tâm cái gì, Điền Tĩnh đã ngầm hiểu, có tiện nghi đưa tới cửa, có thể làm cho cô ta thoát khỏi vận mệnh kiếm công điểm trong đại đội sản xuất, đương nhiên cô ta sẽ không quan tâm việc minh bị Cố Duệ Hoài nắm tay nhỏ.

Hai người ở chỗ này anh anh em em, nhưng họ không biết rằng ở phía bên kia đường, một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt góc cạnh, đầu đầy gân xanh, ánh mắt lộ ra tức giận đang nhìn cảnh tượng này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-114.html.]

Người này chính là Trần Nguyệt Thăng.

Hôm nay anh ta cùng nhóm xã viên công xã đến xã cung ứng để mua bán, ngày mùa đã qua, đại đội phải phân phối cho các hộ một số hàng hoá như lương thực thô, dầu cải, bông, vân vân.

Trần Nguyệt Thăng làm tiểu đội trưởng nên đương nhiên không thể thiếu công việc mua sắm, chỉ là anh ta không ngờ lại gặp được Điền Tĩnh.

Vốn dĩ bởi vì lời nói của Cố Nguyệt Hoài, anh ta đã sinh ra hoài nghi về mục đích thật sự của Điền Tĩnh khi đến huyện Thanh An, nhưng anh ta không ngờ sự thật lại quá đáng hơn mình nghĩ, Điền Tĩnh đã thông đồng với Cố Duệ Hoài từ khi nào?

Nhìn hai người họ nắm tay nhau trên đường phố mà không có bất kỳ sự cố kỵ nào, không chừng chuyện quá đáng hơn cũng đã làm rồi!

Vậy trước kia Nhậm Thiên Tường...

Thậm chí Trần Nguyệt Thăng còn không dám suy nghĩ sâu xa nữa, trong lòng anh ta, Điền Tĩnh luôn dịu dàng yên tĩnh, băng thanh ngọc khiết, thật ra lại là một kẻ nói dối không biết xấu hổ, thích quyến rũ đàn ông khắp nơi, còn vô sỉ dụ dỗ anh ta vì tiền tài?

Anh ta nhắm mắt lại, nắm đ.ấ.m xuôi ở bên người siết chặt, nghĩ đến trước kia mình đưa tiền, đưa lương thực cho Điền Tĩnh, chỉ cảm thấy mình quá ngu xuẩn.

Vốn dĩ anh ta muốn đuổi theo và chất vấn, nhưng trong chớp mắt, Cố Duệ Hoài và Điền Tĩnh đã biến mất không thấy đâu.

“Điền, Tĩnh."

Trần Nguyệt Thăng chậm rãi hô lên cái tên này qua kẽ răng, phẫn nộ và đau lòng xen lẫn nhau.

"Những gì cô đã nuốt của tôi, đều phải phun hết ra cho tôi!"

Từ trước đến nay, anh ta không phải là người sẽ chịu thiệt thòi, nếu không sau khi được Cố Đình Hoài cứu, anh ta sẽ không đòi lại món quà gửi cho nhà họ Cố thông qua Cố Nguyệt Hoài, mà Điền Tĩnh lại lừa bịp anh ta như thế, làm sao anh ta có thể dễ dàng buông tha như vậy được?

Trần Nguyệt Thăng nghĩ đến phiếu xe đạp mà mình đã nói với cậu, bèn đưa tay tát mạnh lên mặt mình một cái.

Vậy mà anh ta lại muốn mua xe đạp cho một người phụ nữ như thế, đúng là anh ta điên rồi!

*

Cố Nguyệt Hoài cũng không biết Tu La tràng* ở công xã Hoàng Oanh bên này.

*Tu la tràng: Miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến c.h.ế.t trong một hoàn cảnh khó khăn.

*Tu la tràng: Miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến c.h.ế.t trong một hoàn cảnh khó khăn.

Sau khi Yến Thiếu Đường tỉnh lại, cô bế cô gái nhỏ ra ngoài, để cô bé ngồi bên cạnh sơn tường cùng cô.

Mãi cho đến khi trời tối, cô mới thu dọn đồ đạc, khi rời khỏi nơi chăn nuôi, cô nói với Vương Phúc: "Bí thư chi bộ, không biết trong đại đội chúng ta có nhà ai có cối xay đá không dùng đến không? Tôi muốn mua một cái."

Cối xay đá là một công cụ mà tất cả các đại đội đều không thể thiếu, cho dù là lương thực thô cũng phải xử lý qua bằng cối xay đá.

Nhưng mà, có một vài đại đội sản xuất đang gặp khó khăn, nhóm xã viên không có đủ khả năng trang bị cho mỗi hộ một cái cối xay được, thường là mấy chục hộ dùng chung một cái cối xay đá, cối xay được đặt ở ngoài trời, khi đến ngày mùa còn phải xếp hàng sử dụng.

Đại đội sản xuất Đạo Lao Tử xem như tương đối giàu có trong mấy chục đại đội của huyện Thanh An, bởi vì trong làng có hai thợ đá lành nghề nên về cơ bản mỗi hộ đều có một cối xay đá ở nhà.

Lúc trước nhà họ Cố chỉ quanh quẩn kiếm sống, không tham gia lao động tập thể, không được chia lương thực nên đương nhiên không cần đến cối xay đá.

Cô cần tìm một người thợ đá để làm cối xay, cô cũng phải lên núi tìm đá và đánh bóng, ít nhất phải mất ba bốn ngày, chẳng bằng mua một cái có sẵn còn hơn, dù sao lúa mạch trong không gian của cô vẫn đang chờ để được xử lý đây.

Thừa dịp có thời gian, cô phải xay lương thực càng sớm càng tốt để đến cuối năm khi thiếu lương thực, cô vừa vặn có thể ăn được.

Loading...