Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 122

Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:01:45
Lượt xem: 197

Không gian Tu Di.

Cố Nguyệt Hoài mang cối đá vào không gian, bắt đầu xay bột mì.

Bột mì xay trong cối đá bình thường đều chuyển sang màu vàng nhạt nhưng có lẽ là bởi vì chất lượng lúa mì sản xuất trong không gian quá tốt, bột mì xay bằng cối đá ra thành màu sắc rất trắng, cực kỳ mềm mịn, mang theo mùi thơm thuần túy của lúa mì.

Nhưng xay được tầm nửa túi bột mì, Cố Nguyệt Hoài đã mệt mỏi thở hồng hộc.

Sức lực của cô đã lớn hơn không ít nhưng kéo cối đá cũng không phải là một công việc dễ dàng. Với tốc độ này, đợi đến cuối năm cũng chỉ có thể xay được nghìn cân bột mì, điều này lại không thể đạt đến mong muốn trong lòng cô.

Xem ra, phải nghĩ cách đi kiếm một con lừa hay con bò.

Hai thứ này đều không thể mua bán, hơn nữa tư nhân không có tư cách nuôi, chỉ có đại đội giàu có mới có gia súc này.

DTV

Nhưng hàng năm vào mùa đông bò sẽ sinh bê con, mùa đông lạnh, bê con dễ dàng c.h.ế.t cóng, đều phải dắt vào trong phòng. Cô nhớ rõ mùa đông năm nay không chỉ thiếu lương thực, còn là một mùa đông giá rét thấu xương, đại đội nuôi hai con bò cũng không dễ dàng.

Trong đó một con là bò cái, lúc sinh con vì khó sinh mà chết, con đẻ ra cũng không chịu đựng được, nên cũng c.h.ế.t cóng.

Sở dĩ cô khắc sâu trong trí nhớ, là bởi vì sau khi bò chết, bí thư chi bộ báo cáo cho công xã xin làm thịt bò, lại do công xã phái người đến nghiệm chứng nguyên nhân cái c.h.ế.t của bò. Sau khi xác định rồi phê duyệt, lúc này đại đội mới có thể tổ chức người bắt đầu mổ bò.

Thịt bò và nội tạng bò sẽ được ưu tiên phân phát cho xã viên quần chúng của đại đội và lãnh đạo có liên quan trong công xã.

Khi đó, nạn đói đã bắt đầu hình thành, nhà nhà đừng nói đến thịt, cơm cũng ăn không đủ no. Đột nhiên phát thịt bò, nhà nhà đều không nỡ ăn, chỉ chờ đến tết có thể cho gia đình thêm một đĩa thức ăn.

Mà bởi vì cả gia đình họ không có tham gia lao động tập thể, cho nên cũng không được phân chia thịt bò.

Khi đó cô đã kết hôn với Nhậm Thiên Tường, anh ta vô cùng bực tức vì chuyện thịt bò, nên cô muốn quên cũng không quên được.

Nếu như cô không xen vào, cuối cùng con bò cái của đại đội vẫn không thể thoát khỏi cảnh khó sinh mà chết. Kết quả bị mổ thịt, ngay cả bê con không sống sót cũng thành hớp thịt trong chén của các xã viên.

Thay vì như vậy, chẳng thà mang đến lợi ích cho cô.

Nhưng cô phải suy nghĩ thật kỹ, phải làm thế nào mới có thể đưa bò cái vào trong không gian Tu Di mà thần không biết quỷ không hay.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Nguyệt Hoài vẫn khổ sở kéo cối đá, động tác cực kỳ máy móc, từng vòng từng vòng một, cuối cùng cũng đổ đầy cáu túi cao nửa người. Bột mì trắng như tuyết, nhìn mà khiến cho trong lòng người ta thấy vui sướng.

Cố Nguyệt Hoài chuyển bột mì vào kho hàng, chỉ chờ để được lấp đầy kho hàng nhà lá này bằng lương thực.

Cô thu hoạch lúa, tiếp tục gieo trồng, lại thu hoạch trứng gà, bận rộn xong xuôi, nhìn đồng hồ thì đã là mười hai giờ rưỡi đêm. Sợ buổi tối Yến Thiếu Đường đi tiểu, cô vội vàng ra khỏi không gian.

Vừa mới nằm xuống chuẩn bị ngủ, Cố Nguyệt Hoài lại bỗng nhiên mở mắt.

Cô đột nhiên ngồi dậy, ghé sát vào cửa sổ để lắng nghe thử, ánh mắt híp lại.

Căn phòng này gần với sau nhà, trong bóng đêm yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót cũng không có, chỉ có tiếng gió đêm mơ hồ. Cô đã thành thói quen, đêm nay ngược lại có chút đặc biệt, bên ngoài lại truyền đến tiếng đào đất!

Cố Nguyệt Hoài khẽ nhếch môi, trong lòng cười khẩy, Điền Tĩnh đúng là có bệnh nặng.

Cô ta đang chuẩn bị rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử sao? Lại dám công khai đào đất trồng rau sau nhà cô, cho nên suy nghĩ của cô không có sai, Điền Tĩnh thật sự có được một số ký ức mà người khác không có!

Kiếp trước cô ta dựa vào những ký ức này mới có được không gian Tu Di, mở rộng bờ cõi sao?

Cố Nguyệt Hoài đứng dậy, mượn bóng đêm tìm vào phòng trong, đánh thức Cố Chí Phượng và hai người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-122.html.]

“Bé à? Sao con không ngủ?” Cố Chí Phượng ngáp một cái thật to, từ trên giường ngồi dậy mặc quần áo vào.

Cố Nguyệt Hoài đè thấp giọng nói: “Cha, anh trai, nhỏ giọng chút, con nghe phía sau nhà có động tĩnh, không biết có phải tới trộm đồ ăn hay không. Mọi người cùng con ra ngoài xem thử đi?”

Thoáng chốc, Cố Chí Phượng đã hoàn toàn tỉnh lại: “Cái gì? Trộm đồ ăn?”

Ông ấy lưu loát từ trên giường đất nhảy xuống, kêu gọi Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài đi ra ngoài, trước khi ra cửa còn không quên tiện tay cầm lấy cây gậy gỗ tựa vào sau cửa dùng để chống cửa.

Trước khi ra cửa, Cố Nguyệt Hoài gọi Cố Tích Hoài lại: “Anh ba, phiền anh đến nhà bí thư một chuyến.”

Đầu óc Cố Tích Hoài thông minh, trong nháy mắt đã suy nghĩ cẩn thận, Cố Nguyệt Hoài là muốn làm lớn chuyện này!

Trong đại đội cũng không phải không có trường hợp xã viên trộm gà trộm chó này, hôm nay đến cửa nhà người ta trộm dưa, ngày mai đến nhà hàng xóm trộm đồ ăn. Chỉ cần bị bắt, đều không thể thoát được việc công xã phê bình giáo dục, thậm chí còn bị phê bình trước mặt mọi người.

Nhưng anh ấy cũng không nói thêm gì, gật gật đầu với Cố Nguyệt Hoài, rồi đầu lao vào trong bóng đêm, đi đến nhà của Vương Phúc.

Cố Nguyệt Hoài đóng cửa lại, cùng Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài đi ra sau nhà.

Cô còn chưa đến gần, đã nghe Cố Đình Hoài lạnh lùng nói: “Đừng chạy!”

Ngay sau đó là một tiếng kêu thảm thiết: “…A!”

Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, nghe giọng nói quen thuộc này, nhếch khóe môi.

Hôm nay Điền Tĩnh bị Trần Nguyệt Thăng chọc tức đến mức đầu óc choáng váng, bí quá hoá chuẩn bị đào bảo bối sau nhà ra, đáng tiếc cô ta không ngờ cô lại bận rộn đến khuya như vậy, thế cho nên vừa ra khỏi không gian Tu Di đã bắt được người.

Lần này, xem như hoàn toàn tạm biệt với thanh danh là cô gái ngoan ngoãn dịu dàng của Điền Tĩnh.

Cô dần dần đến gần, liếc mắt nhìn thấy Điền Tĩnh ôm đầu cuộn mình trên mặt đất, cả người đầy bùn đất, mà Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn cô ta, xem ra gậy gộc hẳn cũng đã đánh xuống người cô ta rồi.

“Cô gái nhà họ Điền, cô làm vậy là có ý gì? Cố ý trả thù? Nên đến nhà tôi đào đồ ăn? Cô nhìn xem, cô nhìn xem chuyện mình làm đi!” Cố Chí Phượng lộ vẻ mặt vô cùng đau đớn, hận không thể vung một gậy vào Điền Tĩnh.

Cố Đình Hoài cũng nhíu mày nói: “Chuyện này phải nói cho bí thư chi bộ biết.”

Cố Nguyệt Hoài nhìn vườn rau hỗn độn ở trước mặt thì bật cười, trái lại Điền Tĩnh thật sự không hề che dấu mục đích muốn trút giận của mình.

Rau vốn khỏe mạnh lại ngã trái ngã phải, toàn bộ rải rác rơi trên bùn đất, thậm chí có một số bị đạp ra bã, đã không thể ăn nữa. Ngoài ra, cả mảnh đất sau nhà đều bị lật tung.

Bên này một cái hố, bên kia một cái hố.

Vừa nghe nói là sẽ báo cáo cho bí thư chi bộ, Điền Tĩnh đã từ dưới đất ngồi dậy, khóc lóc nức nở nói: “Chú Cố, đừng mà, cầu xin mọi người, đừng nói cho bí thư chi bộ biết, nếu báo cáo thì nửa đời sau của cháu coi như tan nát!”

“Chú Cố, hôm nay cháu bị ma xui quỷ khiến, Trần Nguyệt Thăng bởi vì Nguyệt Hoài mà muốn chia tay với cháu nên cháu mới tức giận mà làm ra loại chuyện này. Xin lỗi chú Cố, xin lỗi anh cả Cố, cháu sẽ bồi thường cho mọi người, bồi thường cho mọi người có được không?”

“Cầu xin mọi người, cháu mới chỉ bằng tuổi Nguyệt Hoài. Nếu thật sự báo cho bí thư chi bộ thì cháu biết sống thế nào đây?”

Điền Tĩnh ôm chân Cố Đình Hoài, khóc lóc thảm thương, khi ngửa đầu rơi lệ nhìn mà thấy thương.

“Hơ.” Cố Nguyệt Hoài cười khẽ một tiếng, khoanh hai tay lại, lẳng lặng nhìn Điền Tĩnh diễn trò.

Đến lúc này cô ta còn muốn giấu diếm mục đích thật sự, trả thù? Cùng lắm chỉ là muốn được ăn cả ngã về không, lỡ như có thể lấy được bảo bối như không gian Tu Di thì từ nay về sau sẽ cần dựa vào Trần Nguyệt Thăng, hoặc là dựa vào đàn ông nữa.

Xem ra, hôm nay Trần Nguyệt Thăng đột nhiên lật lọng, làm cho Điền Tĩnh nhận thức được rõ sự vô tình của đàn ông.

Cô ta phải tự mình lo liệu.

Loading...