Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:45:37
Lượt xem: 86
Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, trong mắt phủ màn sương, nhưng cô lại vội vã thu hồi tầm mắt, không dám để người khác nhìn thấy.
Tuy Cố Chí Phượng có dáng vẻ thô kệch, nhưng trong lòng lại tinh tế, vừa nhìn đã biết tâm trạng Cố Nguyệt Hoài không đúng, vội nói: “Sao thế bé? Có phải không thích hay không? Không sao, nếu con không thích thì cha lại mang đi đổi cái mà con thích, được không nào?”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, cắn răng nói: “Không có gì đâu cha. Con không sao, con rất thích đôi giày này.”
“Thích thì tốt, thích thì tốt. Đầu con còn đau không? Anh cả của con đã nói với cha rồi. Đúng là nghiệp chướng mà! Tuyệt đối đừng bị phá dung, lát nữa cha sẽ dẫn con lên công xã kiểm tra thử.” Cố Chí Phượng đau lòng nhìn Cố Nguyệt Hoài.
Cô đáp: “Con đã hết đau rồi cha. Cha đừng lo, bác sĩ đã nói không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là khỏe thôi.”
Cố Nguyệt Hoài vừa dứt lời đã đặt hộp giày sang một bên, nói với Cố Chí Phượng: “Cha, cha hãy ngồi đây một lát. Con đi phụ anh hai nấu cơm, để cha nếm thử tài nấu nướng của con. Tối qua anh cả cứ khen con mãi.”
Nói xong, cô cũng không đợi Cố Chí Phượng lên tiếng, đã nhảy xuống giường, chạy tới đổ túi lương thực ra. Nhân lúc Cố Duệ Hoài đi ra ngoài gánh nước, cô đã đổ non nửa túi gạo vào trong chậu, rồi bỏ vào nồi hấp.
Trong nhà đã hết đồ ăn, cô cầm tám đồng hai giấu ở dưới gối, chuẩn bị đi vào thôn tìm người mua một ít thịt đắt đỏ.
DTV
“Cha, cha coi lửa hộ con, con đi ra ngoài một chuyến.”
Cố Nguyệt Hoài nói xong thì vội vã rời đi.
Cố Tích Hoài liếc nhìn cô, rồi đi tới bên kệ bếp, mở nắp nồi ra xem, ngạc nhiên đến nỗi suýt rớt tròng mắt, giọng điệu cổ quái: “Cha, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây ư? Cha nhìn xem, không ngờ Cố Nguyệt Hoài lại nấu cơm.”
Cố Chí Phượng sửng sốt, cũng hơi khó hiểu. Trước đây bé còn ôm chặt túi lương thực tinh hơn bất kỳ thứ gì khác, hôm nay bị gì vậy? Đầu óc bị úng nước rồi ư? Vẻ mặt ông ấy hơi lo lắng, muốn đợi lát nữa ăn cơm hoặc đi vệ sinh để nhìn cho kỹ.
Dù nghĩ như thế nhưng Cố Chí Phượng vẫn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Tích Hoài: “Con bớt bịa đặt về bé đi.”
Cố Tích Hoài bĩu môi. Anh ấy đúng là lo nghĩ linh tinh, nói không chừng Cố Nguyệt Hoài nấu nhiều cơm như thế không phải để cho bọn họ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-23.html.]
*
Cố Nguyệt Hoài mở cửa ra, đi thẳng tới nhà bí thư chi bộ.
Thời đại này, trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử không có nhiều hộ gia đình được ăn thịt. Nhà Trần Nguyệt Thăng là một, nhà chủ nhiệm Hoàng là hai và một hộ gia đình nữa đó là nhà của Vương Phúc – bí thư chi bộ.
Nhưng cô không thể đến nhà họ Trần. Còn chủ nhiệm Hoàng đã dẫn Điền Tĩnh đến trung tâm y tế xã rồi, nên không có ở đây. Nhà của Vương Phúc cũng được xây bằng đất, đầu tường còn mọc ra một bụi cây, trông rất tao nhã.
Nhà ông ta mở cổng, Đoạn Cúc Hoa – vợ của Vương Phúc đang vén rèm cửa xào rau, một mùi thịt nồng đậm xộc vào mũi.
Cố Nguyệt Hoài gõ cửa, sải bước đi vào sân: “Thím Cúc Hoa ơi!”
“Ai đó?” Đoạn Cúc Hoa nghe thấy có người gọi thì cầm cái xẻng cơm thò đầu ra ngoài. Vừa nhìn thấy là Cố Nguyệt Hoài thì cau mày, đen mặt nói: “Cháu đến nhà thím làm gì?”
Bà ta nói thầm trong bụng: Cố Nguyệt Hoài ham ăn biếng làm đã thành thói. Hôm nay lại đến đây vào giờ cơm là muốn xin cơm à?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đoạn Cúc Hoa càng đen hơn.
Cố Nguyệt Hoài đành phải làm như không nhìn thấy, mà nở nụ cười, mở miệng nói: “Thím Cúc Hoa, hôm nay khó khăn lắm nhà cháu mới tập hợp đông đủ. Cháu muốn xào một món nhưng trong nhà không có thịt, nên đến nhà thím mua một ít. Thím xem có được hay không?”
Lúc nói, Cố Nguyệt Hoài còn giơ một xấp tiền giấy trong tay.
Đoạn Cúc Hoa nhìn thấy tiền trong tay cô, bấy giờ sắc mặt đen kịt mới dễ coi hơn một tí. Nghe thấy cô nói mua thịt cho người nhà ăn, bà ta hơi ngạc nhiên. Dù sao thì mọi người trong đại đội đều nhìn thấy rất rõ Cố Nguyệt Hoài ích kỷ đến nhường nào.
Bà ta ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thịt trong nhà thím cũng không còn nhiều, mà chỉ còn lại một miếng ba chỉ, cháu có cần không?”
Cố Nguyệt Hoài mừng rỡ, trịnh trọng nói: “Cần chứ.”