Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:20:44
Lượt xem: 183

Nghĩ như thế, Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc nói: “Chủ nhiệm hoàng, có thể sử dụng năng lực của mình để tăng thêm vinh quang cho đại đội là vinh dự của tôi, tôi nhận! Làm luôn hôm nay đi!”

Hoàng Phượng Anh vui mừng, vô tay đáp lời: “Được! Đi thôi, đến đại đội đi! Nói một tiếng với chủ nhiệm an ninh trong đội!”

Vừa nói, bà ấy vừa kéo Cố Nguyệt Hoài đi tới đại đội.

Khu vực làm việc của đội sản xuất Đại Lao Từ chính là ở chỗ chăn nuôi, nơi này là nơi tập trung gia súc chăn nuôi của đại đội.

Vừa vào cửa, đập vào mắt cô chính là một dãy nhà bằng gạch nung, khắp nơi đều được trét vôi màu trắng, trông rất sạch sẽ, tươm tất.

Đi tiếp vào bên trong là một căn đại viện được đóng bằng cọc gỗ, ban ngày, mấy loại gia súc đều được buộc vào cọc gỗ đó, buổi tối sẽ được nhốt vào trong hàng rào cho ăn cỏ.

Mùi ở chỗ tự nuôi cũng chẳng thơm tho gì, mùi thuốc lá, mùi mồ hôi, mùi phân và nước tiểu của gia súc hoà cùng một chỗ, vô cùng khó ngửi.

Hoàng Phượng Anh vui vẻ kéo tay Cố Nguyệt Hoài tiến vào một căn phòng bằng gạch nung, bên trong có một chiếc giường, đầu giường là một chiếc bàn nhỏ không nhìn rõ màu sắc, trên bàn có đặt một ngọn đèn dầu chụp đèn bằng thuỷ tinh đen, ngoại trừ những thứ này ra còn có một chiếc bán tính khá cũ, một chồng số sách tính toán, mấy cây bút mực và một số đồ dùng làm việc.

Nơi này chính là phòng làm việc trong đại đội, cũng là nơi họp của xã viên và nơi lưu điểm cômng việc.

Cổ Nguyệt Hoài và Hoàng Phượng Anh đi vào nhà, bên trong có hai người đang tụ lại nói chuyện, một người là bí thư chi bộ Vương Phúc, người còn lại trông có chút xa lạ, người này là một người đàn ông trung niên đeo kính trông hết sức nho nhã.

Ông ấy chính là chủ nhiệm an ninh trong đại đội sản xuất của thôn Đại Lao Tử, Vương Bồi Sinh.

Chủ nhiệm an ninh cũng chẳng phải chức vị rảnh rỗi gì, nhiệm vụ cần làm bình thường là xử lý thư từ và quản lý lượng quần chúng đến thăm, hỗ trợ các nhiệm vụ và hoạt động do các cơ quan chính trị và pháp luật thúc đẩy, cũng như công tác dân quân, tuyển quân và ứng phó khẩn cấp.

Vương Bồi Sinh là thanh niên trí thức suốt 62 năm liền của thôn, ông ấy còn là đảng viên, là một trong số ỉt những người có học ở đại đội.

Vương Phúc liếc nhìn Hoàng Phượng Anh một cái, sau đó lại nhìn Cố Nguyệt Hoài, không lên tiếng, ngồi trên chiếc giường kia rút ra một cuộn giấy khói.

Thịt trong nhà ông ta đều đổi đi cho con bé này, ông ta còn chưa ăn được mấy miếng!

“Chủ nhiệm Hoàng? Bà đây là?” Tính tình của Vương Bồi Sinh khá tốt, cũng không hề tức giận khi Hoàng Phượng Anh đột nhiên xông vào trong phòng, trái lại tò mò nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, ông ấy đã ở đại đội lâu như thế, đương nhiên cũng nhận ra cô con gái tiếng tăm không tốt của nhà họ Cố.

Hoàng Phượng Anh lớn giọng nói: “Chủ nhiệm Vương, không phải công xã muốn chúng ta phát triển tuyên truyền nông nghiệp học theo phong trào Đại Trai sao? Hình vẽ trên tường ngoài đại đội của chúng ta, không cần công xã đưa người tới đâu, Tiểu Cố có thể vẽ được!”

“Cái gì? Cô ấy có thể làm được?” Vương Phúc bày ra vẻ mặt khó tin, ánh mắt vô cùng nghi ngờ.

Trái lại hai mắt Vương Bồi Sinh sáng lên, đứng ngay ngắn hỏi: “Sao? Nói cẩn thận một chút xem.”

Hoàng Phượng Anh cũng không vòng vo, bà ấy gần như kể hết toàn bộ chuyện đã xảy ra hôm qua, còn chỉ vào đống bút màu trong tay Cố Nguyệt Hoài: “Nếu không tin hai người có thể để Tiểu Cố phát huy ngay tại chỗ, nếu như kỹ thuật vượt qua bài kiểm tra thì chúng ta sẽ nhờ cô ấy, được không?”

Vương Bồi Sinh trầm ngâm chớp mắt một cái, sau đó vuốt cằm nói: “Được, nếu như vượt qua bài kiểm tra, thế thì tôi sẽ giao việc này cho cô. Đến lúc đó, một ngày làm việc của cô sẽ được tính là hai mươi lăm điểm công việc, cô thấy thế nào?”

Những năm bảy mươi, nhà ai có sức lao động nhiều thì kiếm được điểm công tác rất nhiều, được quyết toán cũng nhiều, trở thành hộ có lương thực dư, cuối năm còn có thể được chia tiền của lương thực dư. Mà những gia đình có sức lao động ít thì lại là hộ thiếu lương thực, được chia lương thực ít, phải bị giao thiếu tiền lương thực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-43.html.]

Mà các lao động khỏe mạnh cường tráng luôn đạt hiệu suất làm việc cao nhất, luôn ở chạy ở phía trước thì điểm công tác của một ngày nhiều nhất cũng mới có mười hai điểm.

Các lao động khỏe mạnh bình thường một ngày được mười điểm công tác, phụ nữ và người già thì được tám điểm công tác, các đứa trẻ vị thành niên đều được cho là "bán lao động", một ngày cũng chỉ có thể được sáu điểm công tác.

Hai mươi lăm điểm công tác đã được xem như gấp ba lần điểm của một người phụ nữ bình thường kiếm được.

Nhưng Cố Nguyệt Hoài lại không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, cô chỉ nói: "Vì đại đội phục vụ là việc tôi phải làm mà thôi."

Vương Bồi Sinh nghe vậy thì vẻ mặt chuyển sang tốt một chút, ông ấy tùy tiện rút ra một tờ giấy viết thư, xoay người đưa cho Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài cũng không hề sợ hãi, cô kéo một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, sau đó mới mở hộp bút chì màu ra bắt đầu vẽ, trong ảnh vẫn là hình một người phụ nữ như cũ, cũng là người phụ nữ duy nhất ở đây - Hoàng Phượng Anh.

Trong bức tranh là hình ảnh Hoàng Phượng Anh làm việc giỏi giang lanh lẹ, nụ cười trên mặt tươi đẹp như cảnh xuân làm ấm lòng người rất là cuốn hút người xem, trong lòng của bà ấy còn ôm một chồng báo, tạo cảm giác tích cực tiến tới giống như hướng về ánh sáng mặt trời vậy.

Cuối bức tranh, Cố Nguyệt Hoài còn để lại một câu: vườn xuân đầy ắp sức sống mới, phụ nữ gánh vác nửa bầu trời.

Biểu ngữ và tranh vẽ phối hợp chặt chẽ cùng nhau, nhìn vào đúng là thật sự mang lại cảm giác làm con người trở nên phấn khởi.

Hoàng Phượng Anh nhìn bức tranh thì tâm trạng trở nên kích động, vô cùng muốn đè Cố Nguyệt Hoài xuống để đoạt lấy bức tranh, mang về nhà treo lên tường để mỗi ngày bà ấy đểu được ngắm nhìn cũng không hề thấy ngán!

Giọng nói của bà ấy có chút đắc ý: "Sao nào chủ nhiệm Vương, tôi không lừa ông đúng không, Tiểu Cố thật sự là một nhân tài về kỹ thuật!"

Vương Bồi Sinh cầm bức tranh, quan sát tỉ mỉ một lát, lúc này mới quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài một cách nghiêm túc: "Ở đại đội Đại Lao Tử nhiều năm như vậy mà tôi lại không biết ở đại đội của chúng ta còn có nhân tài như cô vậy, Tiểu Cố, cô giấu dốt đúng không?"

Cố Nguyệt Hoài chỉ mỉm cười, không trả lời.

Mục đích của cô đã đạt được, một ngày hai mươi lăm điểm công tác cộng với danh tiếng tốt.

DTV

Đôi mắt của Hoàng Phượng Anh trông mong nhìn vào bức họa có hình ảnh mình trên đó, hoàn toàn xóa sạch thành kiến của bà ấy đối với Cố Nguyệt Hoài, bà ấy ho nhẹ một tiếng rồi tranh thủ lợi ích vì Cố Nguyệt Hoài: "Chủ nhiệm Vương, ông xem Tiểu Cố có thể bắt đầu làm việc từ hôm nay hay không?"

Vương Bồi Sinh chần chờ: "Hôm nay không được, công cụ cũng chưa chuẩn bị đầy đủ, như vậy đi, sáng mai cô đến đại đội, tôi sẽ chuẩn bị đồ vật này nọ cho cô, ngày mai chính thức bắt đầu bắt đầu làm việc, Tiểu Cố, cô thấy được không?"

Cố Nguyệt Hoài tất nhiên là đồng ý ngay, sớm một ngày hay trễ một ngày cũng không có gì khác nhau.

Cô nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Hoàng và chủ nhiệm Vương, vậy hôm nay tôi đi về trước."

Khi Cố Nguyệt Hoài rời khỏi đại đội thì vẫn còn nghe tiếng tranh cãi từ trong phòng truyền ra:

"Vương Bồi Sinh, đưa bức tranh cho tôi! Con ông đã lớn hết rồi mà ông còn giấu bức họa của phụ nữ như tôi để làm gì?"

"Hoàng Phượng Anh! Tranh này là tài sản trong đội, sao có thể nói cho bà thì cho được?"

"..."

Cố Nguyệt Hoài cười khẽ một tiếng, rời khỏi đại đội.

Loading...