Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:23:28
Lượt xem: 217
Cố Nguyệt Hoài đi một quãng đường dài mới nhìn thấy Cố Chí Phượng đang khom lưng nhặt phân trong rừng.
Ông nhận nhiệm vụ khiêng phân nhưng không chỉ đơn giản là khiêng phân, khi các xã viên chưa nhặt đầy thùng phân, thì người khiêng phân cũng phải giúp họ bằng cách dùng xẻng xúc phân, hầu hết là những nơi mà lợn, chó, trâu đi trong này, ở đó phân nhiều.
Có những lúc phải đi đến chuồng lợn hoặc chuồng bò khiêng phân, công việc đó còn mệt hơn, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.
DTV
“Cha!” Cố Nguyệt Hoài vẫy tay gọi một tiếng, Cố Chí Phượng lập tức ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, khuôn mặt ông ấy lập tức tràn đầy vui vẻ: “Bé con! Sao con lại đến đây?”
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy hai má ông ấy đỏ bừng và những giọt mồ hôi đang lăn xuống, có hơi đau lòng, nhưng thời đại này hầu hết mọi người đều như vậy, nếu muốn nhanh chóng hòa nhập với đại đội thì làm việc đồng áng kiếm công điểm là cách nhanh nhất.
“Con đến đưa nước cho cha, cha, anh cả đâu?” Cố Nguyệt Hoài nhanh đổ nước trong lọ sành vào bát gốm đậy nắp trên đỉnh lọ sành, tiện tay đưa cho Cố Chí Phượng, còn liếc nhìn xung quanh, tiếc là không thấy Cố Đình Hoài.
Cố Chí Phượng nhận lấy bát nước, chưa kịp uống, nghe cô nói vậy thì mặt đã trầm xuống: “Đừng nhắc nữa, anh trai con bị phân vào đội hai, con cũng biết đội trưởng đội hai là ai, đã phân công anh trai con đi đào sông, công việc đó có thể nhẹ nhàng được sao?”
Nụ cười trên mặt Cố Nguyệt Hoài cũng dịu lại, đào sông?
Từ xưa đến nay, nông nghiệp và thủy lợi luôn gắn bó mật thiết với nhau, thời xưa các triều đại thậm chí không tiếc bỏ ra một lượng lớn nhân lực, vật lực, tài lực, coi việc trị thủy là vấn đề quan trọng trong việc quản lý đất nước.
Cái gọi là “đào sông” chỉ đơn giản là dùng sức người để đào kênh mới, gia cố đê điều.
Đây được coi là công việc vất vả và khó khăn nhất trong đại đội, mặc dù công việc như vậy chắc chắn phải có người làm, nhưng đối với Cố Đình Hoài, một chàng trai trẻ tuổi chưa từng tiếp xúc với lao động tập thể, chỉ sợ một ngày đã rơi một lớp da.
Trần Khang rõ ràng biết Cố Đình Hoài trước đây chưa từng làm việc nặng, không cho anh nửa ngày để thích nghi. Nói không phải là lấy việc công báo thù riêng thì cũng chẳng ai tin, nhà họ Trần ai ai cũng xấu xa, nhỏ cũng vậy, già cũng vậy, trên không thẳng thì dưới không ngay.
Cố Chí Phượng thở dài, ngửa đầu uống cạn bát nước trong tay.
Vừa uống xong, ông ấy cảm thấy không đúng lắm, nghi ngờ nói: “Bé con, con cho đường vào nước à?”
Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Cố Chí Phượng, trêu chọc nói: “Nhà mình làm gì có đường? Chỉ là nước bình thường thôi, cha cảm thấy sai rồi. Vì con mang đến, nên thấy ngọt sao? Vậy sau này mỗi ngày con sẽ đến đây đưa nước!”
Cố Chí Phương nghe vậy cũng cảm thấy có lý, vui vẻ nở nụ cười.
Nhưng mà, sau khi uống một bát nước, Cố Chí Phượng đột nhiên cảm thấy cơ thể mệt mỏi của mình lại có thêm sức lực, trong lòng thầm kinh ngạc, từ khi nào nước lại có tác dụng như vậy, giống như là thần dược vậy?
“Được rồi bé, cha tiếp tục làm việc đây!” Cố Chí Phượng quay người nhìn các xã viên đang say sưa làm việc, ông cũng không dám trì hoãn ở đây nữa, báo một tiếng rồi lại quay trở lại hoạt động tập thể.
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy ông ấy tràn đầy tinh thần, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Cô thu dọn lọ sành, rồi đổi hướng đi về phía con sông.
Sông Tẩu Mã, là tên con sông mà các xã viên đang lao động, mở rộng lòng sông, củng cố đê điều, đều là những công việc nặng nhọc.
Cố Nguyệt Hoài còn chưa đi đến sông Tẩu Mã đã nhìn thấy dòng người đông nghịt.
Công đoạn thi công sông lớn, cờ đỏ phấp phới, dòng người đông đúc, mỗi xã viên đều thắt dây thừng ở thắt lưng, cầm xèng cúi xuống bỏ đá và đất đào được vào thúng tre cao nửa người.
Có người vác đầy trồi lên, run rẩy đi về phía ngược lại, khi đi qua Cố Nguyệt Hoài, cô có thể nghe thấy tiếng đòn gánh kêu kẽo kẹt, cứ như thể một giây sau vai người đàn ông sẽ sụp xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-49.html.]
Những hòn đá và đất này đều phải đổ ra ngoài cách đó hơn một trăm mét, từng chuyến từng chuyến, nếu không có sức mạnh thì thật sự không làm được.
“Xương cứng! Vai sắt! Bản lĩnh thực sự! Lao động cần cù, không ngừng phấn đấu!”
Giữa tiếng khẩu hiệu cổ vũ lòng người, thỉnh thoảng lại có tiếng hô hào: “Hây dô…Hây dô…”, cũng có tiếng các xã viên “phì phì” nhổ nước bọt vào lòng bàn tay.
Cố Nguyệt Hoài tìm kiếm Cố Đình Hoài trong đám đông, vừa đi vừa thán phục sự khổ cực và tinh thần của người dân thời đại này.
Không biết đã bao lâu, cô cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Đình Hoài đang kéo bùn từ đáy sông, nơi này hơi dốc, cho dù là đẩy xe cút kít hay vác lên thì đều rất khó để dọn sạch bùn ở lòng sông.
Lúc này, các xã viên đang chất bùn lên rồi luân phiên kéo lên bờ.
Loại công việc này cũng được xếp vào việc hàng đầu trong “đào sông”, được coi là nặng nhất và mệt nhất, một ngày xuống dưới, lòng bàn tay đều bị bong da chảy máu, đau đến mức người ta run rẩy.
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy anh trai mình đang đứng trên dốc dùng sức, cổ nổi gân xanh. Trời lạnh nhưng cả người anh ấy quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.
Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt lại, nắm chặt lọ sành, tay nổi gân xanh.
Một thúng bùn cuối cùng cũng được kéo lên bờ, Cố Đình Hoài còn chưa kịp nghỉ ngơi, Trần Khang đứng trên bờ hét lớn: “Cố Đình Hoài, Lý Bằng đi tiểu rồi, cậu lại thay cậu ta một lần đi!”
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài chợt toát ra một luồng sát khí, cô đột nhiên hét với Trần Khang Minh: “Đội trưởng Trần Nhị, anh cả tôi không phải súc vật, ông sai anh trai tôi làm như vậy, ngày mai sao có thể đi làm nữa? Ông không gọi người khác thay một lần được à?”
“Ồ, tôi biết rồi, chẳng lẽ là do con gái ông Trần Nhân đập đầu tôi, bị đại đội giáo dục phê bình, nên ông hận nhà tôi, mới cố tình khiến anh tôi chịu tội.”
“Đội trưởng Trần Nhị, ông làm như vậy không xứng đáng làm đội trưởng đâu.”
“Nếu ông cứ lấy việc công báo thù riêng, vậy thì chúng tôi sẽ đến gặp bí thư để nói chuyện.”
“Dù sao, tâm địa ông nhỏ nhen, nếu ông có thể đối xử với anh trai tôi như vậy, sau này có xã viên nào đắc tội với ông, chẳng phải cũng sẽ bị ông đối xử như vậy sao?”
Cố Nguyệt Hoài hét lên, tiếng nói vang vọng lọt vào tai của nhiều xã viên ở bờ sông.
Mọi người đều nghe thấy, này, đúng thật, hôm nay là ngày đầu tiên Cố Đình Hoài làm việc, Trần Khang đã phân anh ấy đi kéo bùn, không những bắt anh ấy làm những việc vừa khổ vừa mệt nhất, mà còn luôn tìm lý do bắt anh ấy làm thêm, chuyện này là sao vậy?
Những người vốn không biết rõ nội tình khi nghe Cố Nguyệt Hoài nói, cuối cùng cũng hiểu được, hóa ra là có thù riêng!
Lập tức mọi người đều nhìn Trần Khang, xì xào bàn tán.
Nếu như lời Cố Nguyệt Hoài nói, bọn họ có một đội trưởng bụng dạ hẹp hòi như vậy thật không phải chuyện tốt. Nhỡ sau này nếu đúng như câu nói đó, bọn họ đắc tội với Trần Khang thì ông ta sẽ làm như vậy sao?
Trần Khang tức đến mức toàn thân run rẩy: “Con bé lắm mồm kia, đừng có nói bậy!”
Cố Nguyệt Hoài cười nhẹ, nghiêng đầu nói: “Nếu tôi thật sự nói bậy, vậy đội trưởng Trần Nhị sao lại tức giận? Đúng rồi, tôi quên nói với sông một chuyện, vừa nãy, Trần Nhân đã giở thủ đoạn ăn trộm bị Chủ nhiệm Vương bắt quả tang, chắc chắn sẽ bị kỷ luật nghiêm khắc, ông không đi xem sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Trần Khang lập tức thay đổi, đỏ mặt quay người rời đi.
Ông ta không khỏi mắng thầm trong lòng: Trần Nhân cái thứ phá gia chi tử này, suốt ngày gây chuyện, thể nào cũng phát nát cái gia đình này!
Cố Nguyệt Hoài thu hồi ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Khang, quay đầu nhìn về phía Cố Đình Hoài, khóe miệng cong lên, mỉm cười vẫy tay với anh: “Anh cả, mau lại đây nghỉ ngơi một chút, em mang nước cho anh!"