Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:28:55
Lượt xem: 212
Cố Nguyệt Hoài nhấm tính thật nhanh, đáp: “Vậy đi, chú, cháu mua hết gà con nhà chú, bớt rẻ hơn được không? Không nhiều đâu, mỗi con bớt một xu nhé?”
Nghe vậy, ông chú hết sức vui mừng, vội nói: “Được!” Sau phút cao hứng, ông lại hơi do dự: “Cháu muốn mua thật à? Nếu bị bắt thì… Cháu không được khai là chú bán đâu.”
Cố Nguyệt Hoài phì cười: “Chú cứ yên tâm đi.”
Nói đến nước này, ông chú cũng chẳng nhiều lời nữa, hớn hở thu sạp dẫn Cố Nguyệt Hoài về nhà.
Nhà ông nằm trong hẻm nhà họ Bách trên thị trấn, là một dãy nhà ngang.
Nhà ngang cao hừng mấy tầng, mỗi tầng đều có một hàng lang dài nối liều hơn chục căn hộ nhỏ. Căn hộ có diện tích không lớn, nhiều lắm là mười mấy mét vuông. Mỗi nhà đều chứa bảy, tám hay thậm chí là mười mấy miệng ăn.
Từng nhà đều đặt bếp lò trước cửa. Mỗi khi nấu nướng, mùi hương lại bay khắp khu nhà, thức ăn cũng được bày ra ngoài. Việc hôm nay nhà tôi ăn thịt khô, ngày mai nhà tôi ăn trứng gà hay “ăn cái gì” là chủ đề thường nhật cho những cuộc trò chuyện của các hộ dân dãy nhà này.
Vả lại, cả dãy nhà ngang này đều dùng chung nhà tắm, nhà vệ sinh cũng là đồ công cộng, mỗi sáng sớm đều tấp nập người đi “xả lũ”.
Cố Nguyệt Hoài đã hiểu, thảo nào ông chú lại vội vàng muốn bán gà con đến thế. Nhà ngang chật hẹp, hàng xóm ngẩng lên hay cúi đầu cũng thấy mặt nhau, nuối mấy con gà lớn đã đủ phiền toái, càng không nói đến mười mấy nhóc gà con chiêm chiếp đói ăn.
Nhà ông chú nằm ở tầng một. Vừa móc chìa khóa ra mở cửa, một mùi khói gay gắt đã xộc thẳng vào mũi.
Cố Nguyệt Hoài đi theo vào nhà, bên trong chỉ có một bà cụ già đang nhặt rau.
Ông chú đóng cửa lại, phấn khởi nói với bà cụ đang nhặt rau: “Mẹ, bán được gà con rồi.”
Bà cụ cũng tỏ ra vui mừng, chà tay lên áo quần rồi nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: “Cô bé cháu mua gà à?”
Cố Nguyệt Hoài vuốt cằm: “Vâng, cụ lấy gà ra đi, để cháu xem thử.”
Cô vừa nói vừa nhìn xuống gầm giường. Vừa vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng chíp chíp ríu rít phát ra từ đây, chẳng biết đám gà con bị giấu dưới giường có khó chịu muốn c.h.ế.t hay không.
“Chao ôi!” Bà cụ vội khom lưng chui vào gầm giường, qua một hồi lâu mới chật vật đẩy một chiếc thùng giấy nhỏ ra ngoài. Cố Nguyệt Hoài cúi đầu ngắm nghía, bên trong có mười mấy con gà ta lông tơ vàng mượt, chen chúc sưởi ấm cho nhau.
Dưới đáy thùng có chút hạt bắp nghiền, đám gà con thấy đông, vội vàng kêu ầm lên.
“Ôi tổ tông của tôi ơi, đừng kêu nữa!” Ông chủ có phần sốt ruột, hạ giong mắng một câu.
Ông nói với giọng khổ sở: “Gà chú bán là gà nhà trai cho lúc con gái chú đi lấy chồng, lúc ấy còn có hai mươi cái trứng gà nữa. Không ngờ vì quên không để ý nên gà nở mất rồi, khiến chú chịu phiền phức thế này đây.”
Dứt lời, ông nóng lòng giục: “Cô bé, cháu muốn mua thì mang chúng đi ngay đi!”
Cố Nguyệt Hoài khẽ bật cười, móc hai đồng hai hào còn lại trong túi cho đối phương.
Mỗi con gà con là một hào bốn xu, trong hộp giấy có mười sáu con. Tính ra thì đây là toàn bộ tiền trên người cô. Dù vậy, gà con sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên, đến khi đó có đổi lại cho đại đội xã viên hay nhặt trứng thì cũng có lời.
Cố Nguyệt Hoài nhận thùng giấy, không trò chuyện nhiều lời, quay người định rời khỏi khu nhà.
Ông chú nhìn cô, chợt hô lên: “Cô bé, từ từ đã.”
Cố Nguyệt Hoài không hiểu gì nhưng vẫn ngoái đầu nhìn lại, bỗng thấy ông chú lấy một túi đồ ra khỏi tủ treo quần áo, đưa cho mình: “Cháu đi theo một chuyến, không thể để cháu mất công đi mà về tay không. Đây là lòng mề dư lại lúc mổ gà, cho cháu đấy.”
Cố Nguyệt Hoài ngẩn người, đôi mắt hơi cong cong, mỉm cười nói lời cảm ơn.
Cô ôm cái thùng giấy rời khỏi hẻm nhà họ Bách. Khi đi qua một khúc ngoặt vắng người, cô hơi dừng lại một chốc. Lúc trở ra, cô vẫn ôm thùng giấy trước ngực, nhưng bên trong không còn tiếng gà con kêu nữa.
Cố Nguyệt Hoài không dây dưa thêm nữa, cô trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Mới vừa ra khỏi trấn trên thì nhìn thấy Trần Nguyệt Thăng đang chạy xe đạp ở đằng trước, phía sau xe đạp còn có Điền Tĩnh đang ngồi cúi đầu suy nghĩ, cô ta dùng một tay vòng qua eo của Trần Nguyệt Thăng và giữ chặt bằng tay kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.
DTV
Cố Nguyệt Hoài giữ chặt cái giỏ, nhìn thấy bọn họ ngồi trên xe đạp đi thật xa, đột nhiên khẽ cười một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-55.html.]
Điền Tĩnh coi Trần Nguyệt Thăng như tấm ván lót đường, chờ đến khi cô ta gặp được người tốt hơn thì sẽ lập tức thay đổi chiều gió, một người phụ nữ vì có thể hướng lên trên mà cái gì cũng có thể làm được, chỉ là đời này cô ta không chỉ có mối quan hệ mập mờ với Trần Nguyệt Thăng mà còn gặp phải Nhậm Thiên Tường.
Đời trước Nhậm Thiên Tường cũng đã có tình cảm với Điền Tĩnh, không biết đời này anh ta có được như ý nguyện hay không.
Cô thật sự muốn nhìn xem xem một người không thể thoát khỏi sự vây quanh của đàn ông cũng như nổi tiếng là “kiều nữ” của đại đội sản xuất Đại Lao Tử làm như thế nào để quyến rũ người khác.
Mắt thấy sắc trời dần tối, bóng dáng của Trần Nguyệt Thăng và Điền Tĩnh cũng đã đi rất xa không còn nhìn thấy, cho nên Cố Nguyệt Hoài cũng đẩy nhanh tốc độ của đôi chân.
*
Ủy ban Cách Mạng huyện cách công xã Hoàng Oanh không xa lắm, nếu chạy xe đạp cũng tốn tầm hai mươi phút là tới.
Hạ Lam Chương vừa mới chạy xe đạp đi vào cổng thì đã thấy một bóng dáng to béo quen thuộc đứng ở ven đường vẫy tay với anh ấy.
"Đồng chí Hạ! Đồng chí Hạ!" Chu Dung Dung vốn đã không còn kiên nhẫn đứng chờ, nhưng vừa thấy Hạ Lam Chương thì sự buồn bực trong lòng đều tan thành mây khói, cô ấy nhón mũi chân vui vẻ vẫy tay.
Hạ Lam Chương dừng lại ở bên cạnh Chu Dung Dung, dùng cẳng chân dài của mình chống trên mặt đất, nhíu mày hỏi: "Sao cô ở chỗ này?"
Chu Dung Dung nhạy bén nhận thấy anh ấy đang không vui, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ, nhưng chỉ vài giây sau, cô ấy lại ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nói: "Đồng chí Hạ, mẹ em nói anh muốn đến nhà em làm khách cho nên em đặc biệt lại đây chờ anh, em sợ anh tìm không thấy nhà em."
Hạ Lam Chương thản nhiên nói: "Từ huyện đến trấn trên tổng cộng bảy tám dặm đường, cũng không phải tôi mới đi lần đầu."
Chu Dung Dung mím môi, đôi bàn tay túm chặt cái túi lưới mà cô ấy xách theo, không biết bản thân nên nói cái gì để làm dịu không khí.
"Được rồi, đi nhanh thôi." Hạ Lam Chương nói xong thì tự đạp xe đạp hướng về phía đằng trước.
Chu Dung Dung cúi đầu nhìn xuống đôi giày lưới trắng có hình hoa lăng tiêu trên chân mình, cắn chặt răng đuổi theo: "Đồng chí Hạ, em không đi xe đạp tới đây, anh có thể chở em hay không?"
Hạ Lam Chương rất muốn mặc kệ quay trở về, nhưng nhìn thấy món quà treo trên tay lái thì vẫn nhẫn nhịn xuống rồi dừng xe đạp lại.
Chu Dung Dung vui vẻ, ngồi trên ghế sau xe đạp, bánh xe cũng vì vậy mà lún xuống.
Khóe miệng Hạ Lam Chương co giật, nhưng Chu Dung Dung lại hồn nhiên không biết gì, cô ấy còn cố ý nâng chân lên: "Đồng chí Hạ, hôm nay em vừa mua một đôi giày mới, anh xem có đẹp không?"
Ngay cả có lệ Hạ Lam Chương cũng đều lười.
Chu Dung Dung không nhận được câu trả lời nhưng cô ấy cũng không nổi giận, cô ấy vươn đôi tay ra ôm chặt eo của Hạ Lam Chương, sắc mặt anh ấy tối sầm, tức giận nói: "Trên đường đầy người qua lại, cô có thể dè dặt một chút được không?"
Anh ấy thật sự không biết anh của anh ấy có phải bị điên rồi hay không mới có thể để cho anh ấy thân cận cùng với một người phụ nữ như vậy.
Chu Dung Dung cũng là người có mệnh tốt, ngoại hình không đẹp, gương mặt cũng không đẹp nhưng cha của cô ấy lại đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ Thông Tấn ở Ủy ban Cách Mạng huyện.
Chu Dung Dung làm lơ với những lời Hạ Lam Chương nói, nếu không phải để có thể ngồi cùng một chiếc xe đạp với anh ấy thì làm sao cô ấy sẽ chạy thật xa đến công xã Hoàng Oanh mua đồ vật như thế? Cô ấy cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Hạ Lam Chương bất đắc dĩ, nhẫn nhịn suốt một đường chạy tới Ủy ban cách mạng huyện.
Tòa nhà Ủy ban không được xem là có khí thế, nhưng người ở bên trong đều là cán bộ cấp cao của huyện Thanh An, mỗi một hộ gia đình đều có sân và cửa ra vào riêng.
Chu Dung Dung hăng hái dẫn đường ở đằng trước, vừa vào trong sân đã hét lớn: "Mẹ! Mẹ! Đồng chí Hạ đã đến rồi!"
Không bao lâu thì rèm cửa xốc lên, một người phụ nữ mặc áo len, mang tạp dề bước ra.
Bà ấy nhận lấy túi lưới trong tay Chu Dung Dung, cười và nói với Hạ Lam Chương: "Tiểu Hạ đến rồi, nhanh, vào trong ngồi, dì đang làm vài món để cháu và chú uống vài chén đấy."
Hạ Lam Chương lễ phép gật đầu: "Dì khách sáo quá."
"Ôi, mau vào nhà đi!" Mẹ của Chu Dung Dung càng nhìn Hạ Lam Chương càng vừa lòng, còn có chút giống như mẹ vợ xem con rể.
Hạ Lam Chương mang quà vào nhà.