Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 562
Cập nhật lúc: 2024-09-23 17:03:23
Lượt xem: 58
Khóe miệng Cố Ngân Phượng giật giật, bà ta có thể cảm nhận được rõ ràng sau khi Cố Chí Phượng nói ra lời này thì tất cả mọi người đang bận rộn ở trong phòng đều liếc nhìn về phía bên này một cái, giống như tất cả đều rất tò mò về việc tại sao bà ta tới đây.
Cho dù bà ta là con buôn, da mặt dày nhưng cũng không muốn mất mặt ở trước mặt bọn nhỏ.
Cố Ngân Phượng ho nhẹ một tiếng, nói: "Chuyện này lát nữa rồi chúng ta nói sau, dù sao thời gian còn sớm, ăn cơm trước đã, ăn cơm, hôm nay trời vừa sụp tối thì nhà chị đã lập tức chạy tới, bụng đói đến kêu rột rột, lão Tứ này, hôm nay hai chị em mình uống một chén đi?"
Cố Chí Phượng cũng không đi theo hỏi vặn. nghe xong lời bà ta nói thì yên lặng gật đầu.
Cố Nguyệt Hoài cũng không định cắt xén về phương diện ăn uống, lúc trước khi nhà cô xây dựng thì Cố Ngân Phượng cũng đã từng cho nhà cô vay tiền, cho dù là vay nặng lãi nhưng cảm tình của cô đối với Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng đều là giống nhau, có thân tình nhưng lại không nhiều lắm.
Bên kia, Diêu Mỹ Lệ, Kim Xán và Uông Tử Yên đang gói sủi cảo, nhân tiện cũng dạy cho Yến Thiếu Ly và Vạn Thanh Lam gói, ngay cả cô gái nhỏ như Yến Thiếu Đường cũng đang ngồi ở đây cầm một cục bột nhồi ra vẻ thuần thục lắm vậy, còn lén lút bỏ nhân vào bên trong cục bột nữa.
Nhiều người sức cũng nhiều cho nên gói sủi cảo cũng nhanh, ước chừng một giờ thì trên bàn đã chứa đầy một đống sủi cảo trắng trẻo mập mạp.
Lúc này, Cố Nguyệt Hoài cũng đã làm đồ ăn xong.
Tổng cộng năm "bồn" đồ ăn, bởi vì người nhiều cho nên khẩu phần cũng rất nhiều.
Lẩu thịt, thịt bò hầm cà chua, rau xanh xào, khoai tây thái sợi xào chua ngọt và một nồi chè, sau khi mang lên bàn thì chiếm hơn phân nửa bàn, rồi sau đó lại bắt nước lên nấu, đợi cho nước sôi lăn tăn thì thả một đám sủi cảo vào luộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-562.html.]
Sủi cảo nổi lên mặt nước tràn đầy một nồi, nhìn thấy vô cùng ngon miệng, cảm giác đêm giao thừa cũng đã tới rồi.
Cố Ngân Phượng cũng đã ngồi xuống bàn đợi từ sớm, bà ta thấy một bàn đầy đồ ăn thì suýt chút nữa nước miếng cũng phải chảy ra.
Mấy ngày nay trong nhà đang dự trữ lương thực cho nên mỗi ngày nhà bà ta đều phải tiết kiệm, ăn ít dùng ít, một tuần cũng không ăn được một lần có thịt, mỗi lần xào rau cũng chỉ thả vào một ít thịt lợn to bằng ngón cái, băm nhuyễn rồi xào săn lại cho thơm, còn không thì đi đến nhà anh cả Cố Thiên Phượng để tống tiền.
Nhưng vợ của Cố Thiên Phượng lại là một người rất khó chịu, không có lần nào đến mà có thể nhìn thấy một gương mặt thân thiện cả, ngay cả xào rau cũng bủn xỉn keo kiệt, chỉ mang ra một mâm cháo khoai lang và các loại lương thực phụ để đãi khách, trừ khi bà ta mang qua một ít bông thì mới có thể ăn ké được một bữa ngon.
Xem ra anh cả nói rất đúng, cuộc sống của nhà lão Tứ đã càng ngày càng tốt, không hẳn mỗi bữa đều ăn thịt nhưng bữa ăn trong đêm giao thừa hôm nay cũng không tệ lắm, thịt lợn thịt bò đủ cả, người trong thành phố cũng chưa chắc có thể có cuộc sống tốt như vậy.
Nếu vậy thì mục đích hôm nay của bà ta chắc hẳn là cũng có thể đạt được chứ nhỉ?
Cố Ngân Phượng suy nghĩ một lát thì giơ lên nụ cười tươi rói, Lý Hiểu Hoa ngồi bên cạnh bà ta kéo nhẹ vạt áo của bà ta, xụ mặt nói: "Rốt cuộc thì khi nào bà mới chịu nói? Hôm nay chúng ta cũng không thể trở về tay không được!"
Cố Ngân Phượng nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, biết rồi."
DTV
Lý Hiểu Hoa xem sắc mặt của bà ta không tốt thì trong lúc nhất thời cũng không dám tiếp tục thúc giục.
Trong một gia đình luôn luôn có một người mạnh và một người yếu, bởi vì chị và anh rể của Cố Ngân Phượng đều là cán bộ cấp cao trong huyện, anh cả lại là công nhân chính thức trong nhà máy thịt, ngày thường muốn đi cửa sau đều phải nhờ và người ta, vì vậy nên từ trước đến nay khi ở trước mặt Cố Ngân Phượng ông ta đều tự giác thấp hơn bà ta nửa cái đầu, mặc dù bà ta chưa sinh được cho ông ta một đứa con trai nào.
Trong đầu nghĩ như vậy nên trong ánh mắt đã rũ xuống của Lý Hiểu Hoa xẹt qua một tia sáng ảm đạm và khó hiểu.