Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 67

Cập nhật lúc: 2024-09-15 06:38:53
Lượt xem: 172

Vương Bồi Sinh cũng là một người mạnh mẽ, vừa quyết định, đã tự mình đi dắt bò, lấy xe bò chở Cố Nguyệt Hoài về, khi nhìn thấy Cố Duệ Hoài đang hấp hối, ông thở hổn hển: “Nhanh, lên xe, mau đưa anh ta lên xe!”

Mấy người nhanh chóng đặt Cố Duệ Hoài ngay ngắn trên xe bò.

Trong khi mấy người đang khiêng Cố Duệ Hoài, Cố Nguyệt Hoài hình như nghĩ đến cái gì đó, chạy như bay về phòng, múc đầy một bình nước giếng to trong không gian Tu Di, lo trước khỏi họa[1].

[1]Thành ngữ “Lo trước khỏi họa” có nghĩa là cẩn thận thì về sau không phải lo lắng, có sự phòng bị từ trước thì sẽ không lo gặp tai họa.

Cố Nguyệt Hoài ôm bình nước đi ra, Cố Duệ Hoài đã được bố trí ổn thỏa.

DTV

Cô đẩy Cố Tích Hoài đang bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch: “Anh ba! Anh đi thông báo cho cha với anh cả em đưa anh hai đến trạm y tế huyện trước!”

Cố Tích Hoài thấy em gái bình tĩnh, cũng buộc mình phải bình tĩnh lại.

“Được! Anh đi, anh đi ngay đây!” Anh nhìn Cố Duệ Hoài đang nằm trên xe bò, lau nước mắt, cắn chặt răng quay người chạy về phía cánh đồng.

Vương Bồi Sinh cũng thúc xe bò đi đến trạm y tế huyện.

Cố Nguyệt Hoài ngồi bên cạnh Cố Duệ Hoài, nhìn vết thương sâu đến mức lộ cả xương ở chân, cô cắn chặt môi, đổ nước trong bình vào miệng vết thương của anh để rửa sạch vết máu.

Cả quãng đường, cô liên tục dùng nước giếng ở không gian để rửa vết thương cho Cố Duệ Hoài.

Khi gần đến huyện Thanh An, Cố Duệ Hoài mơ màng mở mắt.

Tầm mắt anh hiện lên một khuôn mặt rất xinh đẹp, đôi mắt mèo như ngọc lưu ly, tròng mắt trong sáng, vô cùng sống động, dưới chiếc mũi xinh đẹp là đôi môi màu hồng cam căng mọng, tựa như cánh hoa nở rộ dưới ánh nắng ban mai.

Cô ấy là ai?

“Anh hai! Anh hai anh nghe thấy gì không? Sắp đến trạm y tế rồi! Anh kiên trì một chút!”

Anh hai?

Đôi mắt Cố Duệ Hoài khẽ run lên, muốn mở mắt ra nhìn cho rõ, nhưng cơn đau kéo đến, khiến anh lại chìm vào bóng tối, bên tai hình như còn còn vang vọng âm thanh du dương của tiếng suối chảy.

Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, lau đi giọt nước mắt đang trào ra.

Trạm y tế huyện Thanh An.

Vương Bồi Sinh chạy vào gọi bác sĩ và y tá, rất nhanh đã có người khiêng cáng đưa Cố Duệ Hoài vào bên trong.

Cố Nguyệt Hoài không rời khỏi, nhìn bác sĩ khám. Xe bò là tài sản của đại đội, Vương Bồi Sinh sợ không có người trông sẽ mất, nên không đi theo vào, đợi ở bên ngoài trông xe.

Sau khi khám xong, bác sĩ cau mày: “Cô là người nhà bệnh nhân?”

Cố Nguyệt Hoài liên tục nói: “Đúng vậy! Tôi là em gái anh ấy! Bác sĩ, anh tôi thế nào rồi? Chân của anh ấy có sao không?”

Bác sĩ lắc đầu: “Chân của anh ấy bị chó sói cắn sao? Vết thương bên ngoài rất nghiêm trọng, cần phải khâu lại, may mắn là không bị gãy xương. Hơn nữa, cô xử lý vết thương rất kịp thời, m.á.u ở vết thương phần lớn đã ngừng chảy, làm phẫu thuật xong thì nằm trên giường nghỉ ngơi mấy tháng.”

Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm.

Mạng còn, chân cũng không sao, như vậy là rất tốt rất tốt rồi.

Bác sĩ nhanh chóng kê đơn: “Được rồi, đi thanh toán đi.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, liếc nhìn Cố Duệ Hoài đang nằm trên giường, cầm tờ giấy đi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-67.html.]

Trên tờ giấy ghi tên nhiều loại thuốc khác nhau như bình oxy, thuốc giảm đau, thuốc berberine, thuốc mê, kháng sinh…cộng thêm chi phí phẫu thuật khâu vết thương, tổng lại thành một con số khổng lồ.

Một trăm ba mươi lăm tệ sáu hào.

Những năm bảy mươi, điều kiện của nhân viên y tế hạn chế, tất cả các thiết bị y tế đều là những máy móc cũ kĩ, nhưng dù vậy, giá cả cũng rất đắt đỏ. Và vì không có máy gây mê và máy theo dõi nên phẫu thuật hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm của bác sĩ.

Cố Nguyệt Hoài đau đầu.

Vốn đã nợ một trăm bốn mươi tệ ở bên ngoài, giờ lại có thêm một khoản nợ bất ngờ khác là một trăm ba mươi lăm tệ sáu hào.

Cô hít một hơi thật sâu, hơn một trăm tệ, cũng không thể thu xếp ngay được, chỉ có thể đi vay.

Nhưng phải tìm ai vay tiền?

Đầu tiên, cô nghĩ đến họ hàng nhà họ Cố, có bác cả và cô hai đều làm việc trong một nhà máy trên huyện, nhưng lúc xây nhà đã từng mở lời vay tiền, đến nay vẫn chưa trả, dựa theo tính cách của họ chắc chắn sẽ không cho vay nữa.

Cô cả?

Bà ta coi người nhà họ Cố như rác rưởi muốn tránh càng xa càng tốt, làm sao có thể hào phóng cho vay tiền?

Hạ Lam Chương?

Dù ở kiếp trước hay kiếp này, cô đều không có nhiều bạn bè, nếu nói người duy nhất có khả năng này chính là Hạ Lam Chương, người hôm qua vừa mới hào phóng cho cô một tờ Đại đoàn kết*.

*Là loại tiền giấy có mệnh giá lớn nhất do Trung Quốc phát hành vào ngày 10 tháng 1 năm 1966.

Tuy nhiên cô với anh ấy không thân, dù Hạ Lam Chương tốt bụng nhưng cô làm sao có thể hỏi vay nhiều tiền như vậy?

Cố Nguyệt Hoài lại nghĩ đến bốn hộp bảo bối trong không gian Tu Di, có một cảm giác lo lắng và bất an khi có bảo vật mà không dùng được.

Cố Nguyệt Hoài cúi đầu, cảm thấy vô cùng áp lực, nhưng nghĩ đến Cố Duệ Hoài còn đang nằm trên giường bệnh chờ đợi, cô hít một hơi thật sâu, vội vàng chạy ra ngoài trạm y tế, tìm thấy Vương Bồi Sinh đang trông xe bò.

“Chủ nhiệm Vương! Tôi…tôi muốn mượn ông chút tiền, vết thương của anh hai tôi cần phẫu thuật, chi phí phẫu thuật hơn một trăm, bây giờ tôi thực sự không có nhiều tiền như vậy, ông có thể…” Cố Nguyệt Hoài cắn chặt răng, một hơi nói ra hết.

Vương Bồi Sinh nhìn khuôn mặt tái mét, bất lực của Cố Nguyệt Hoài, hơi khó xử nói: “Tiểu Cố, tôi không có nhiều tiền như vậy. Hay là như này, trong nhà tôi còn hơn ba mươi tệ, cô chờ ở đây, tôi về nhà lấy cho cô!”

Nói xong, Vương Bồi Sinh vội vàng thúc bò quay về.

Cố Nguyệt Hoài nhìn bóng lưng của ông, trong lòng tràn đầy cảm kích, nhưng mà hơn ba mươi tệ cũng không đủ, cộng thêm hơn hai mươi tệ trên người cô, vẫn còn thiếu tám mươi tệ!

Cô cau mày, chuẩn bị quay lại nói chuyện với bác sĩ, xem số tiền còn lại có thể thư thả vài ngày được không, trước tiên phải phẫu thuật, vết thương không thể để lâu được.

Cố Nguyệt Hoài quay đầu, thì thấy một bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Đó là một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác quân đội màu xanh lá, chân đi đôi giày da, dáng người cao ráo, cân đối, khóe mắt có những nếp nhăn mờ, từ ấn đường hình chữ xuyên có thể thấy được tính tình không tốt.

Cô cả?!

Cố Nguyệt Hoài không ngờ rằng sau khi sống lại, người cô gặp trước tiên không phải là bác cả hay cô hai mà là cô cả.

Kiếp trước, khi từng người nhà họ chết, bác cả và cô hai vẫn còn chút tình cảm vài lần gửi lương thực cho họ, nhưng bà ta chẳng quan tâm, hoàn toàn coi như không có người thân như họ.

Nhưng mà cũng bình thường, vì người mà nhà họ đắc tội chính là Điền Tĩnh, lúc đó Điền Tĩnh đã gả cho con trai chủ tịch tỉnh, tương lai cá chép hóa rồng cô cả sao có thể vì một gia đình nhỏ bé như họ mà đắc tội với Điền Tĩnh được?

Những chuyện kiếp trước lướt qua trong đầu Cố Nguyệt Hoài, cô cũng không nghĩ nhiều, vì anh hai, cô phải nắm lấy cơ hội.

Cô nhất định phải cứu anh ấy!

Loading...