TRÀ XANH ĐÍCH THỰC - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-09-27 21:12:25
Lượt xem: 4,308
1
Khi tôi đẩy cửa phòng bao ra, tôi nghe thấy giọng của một cô gái:
"Tôi nói cho các người biết, Giang Hựu Ninh chính là một con 'trà xanh', các người không chịu tin thôi!"
"Cùng là con gái với nhau, ai mà chẳng biết ai đang nghĩ cái gì chứ!"
"Mấy tên con trai các người ngây thơ quá, cứ coi con nhỏ giả tạo đó là báu vật!"
"Cậu phải cẩn thận đấy, Thường Phong, đừng để cô ta lừa!"
Người phục vụ dẫn tôi vào nhận ra tôi, nghe thấy thế liền sợ hãi nhìn tôi. Trong mắt tôi hiện lên một tia châm biếm, tôi lập tức đẩy cửa bước vào.
Bên trong, một nhóm thanh niên đang ngồi, trong đó có cả cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi, Lục Thường Phong. Còn cô gái vừa nói, chính là người mới trong nhóm, Lâm Viên Viên.
Khi thấy tôi đến, Lục Thường Phong liền có chút lúng túng, cười gượng và đứng dậy:
"Hựu Ninh, sao cậu lại đến đây?"
Tôi đẩy anh ta qua một bên, giáng một cái tát vào mặt Lâm Viên Viên!
Cô ta hét lên, ôm mặt quay đầu đi. Ngay sau đó, tôi cầm lấy chai rượu trên bàn và đập mạnh lên đầu Lục Thường Phong!
Rượu đắt tiền trộn lẫn với mảnh vỡ thủy tinh b.ắ.n tung tóe, mấy cô gái đi tiếp rượu hoảng sợ hét lên, nép vào lòng các cậu công tử, trông thật yêu kiều.
Lâm Viên Viên hồi phục lại đầu tiên, cô ta ôm mặt chỉ vào tôi và hét lên:
"Giang Hựu Ninh, cô dám đánh tôi à? Cô có biết bố tôi là ai không?"
Tôi vẫn giữ nụ cười lịch thiệp, lại tát thêm một cái vào mặt cô ta!
Tôi tập gym thường xuyên, chỉ với hai cái tát, chiếc mũi vừa làm của Lâm Viên Viên đã lệch hẳn. Nhìn vẻ thảm hại của cô ta, tôi mỉm cười dịu dàng:
"Tôi không quan tâm bố cô là ai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-xanh-dich-thuc/chuong-1.html.]
"Cho dù bố cô là ông trời, dám chửi tôi trước mặt tôi, tôi vẫn sẽ đánh cô đầu tiên!"
Nói xong, tôi đá vào bụng cô ta khiến cô ngã phịch xuống ghế sofa.
Xử lý xong cô gái đáng ghét này, tôi quay đầu nhìn Lục Thường Phong, kẻ gây ra mọi chuyện, và là cậu con trai lớn nhà họ Lục.
Anh ta đang trừng mắt nhìn tôi, đầy giận dữ:
"Giang Hựu Ninh, cô đừng quá đáng quá! Chúng ta chỉ là bạn bè, có cần phải hung hăng như vậy không?"
Tôi lập tức cười lạnh, cầm chiếc túi trên bàn và ném thẳng vào mặt anh ta!
Sau đó, tôi chỉ vào mặt anh ta và mắng:
"Bạn bè ư? Bạn bè mà đứng im nhìn người khác chửi vợ chưa cưới của mình, không phản đối thì thôi, còn vỗ tay ủng hộ?"
"Nếu anh coi thường tôi, không muốn kết hôn với tôi thì được thôi. Anh cứ từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Lục, để em trai anh lên thay."
"Đến lúc đó, nhà họ Giang chúng tôi sẽ kết thông gia với em trai anh, đảm bảo sẽ không làm phiền anh nữa!"
"Nếu anh muốn tình yêu tự do thì cứ mơ đi!"
Nói xong, tôi ném thêm cái túi nữa vào anh ta. Chữ cái trang trí trên túi in rõ hai chữ trên mặt anh ta: "Ngu ngốc."
Tôi hất tóc, ném một cái nhìn đầy ý nghĩa về phía mấy cậu công tử đang ngồi trên ghế sofa:
"Dạo này bên trên quản lý chặt lắm, coi chừng có ngày bị sờ gáy đấy."
"Mọi người đều ở trong cùng một khu, tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở, đừng làm chim đầu đàn."
Nói xong, tôi tùy tiện lau vết rượu và m.á.u trên túi rồi quay đi.
Khi ra đến cửa phòng, tôi tiện tay chụp một bức ảnh cậu công tử nhà họ Cố đang ôm một cô gái với đôi vai hở trần, trên mặt và xương quai xanh của anh ta còn in rõ vết son môi.
Xong xuôi, tôi đóng sầm cửa lại!