Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 184: Ly trà xanh thứ một trăm tám mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-03 12:53:10
Lượt xem: 28
Sau khi ra khỏi đồn công an, Ôn Như Quy mới về khu tập thể quân nhân.
Ông Ôn nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của anh, không trêu cợt như mọi ngày, mà quan tâm, nói: “Cháu đã mệt thế này rồi thì đừng quay về, nghỉ ngơi ở căn cứ cho tốt là được rồi!”
Ôn Như Quy thả túi du lịch xuống, cất giọng khàn khàn, nói: “Ông nội, cháu nhớ chiến hữu của ông có con trai làm thư ký đảng ủy ở sở giáo dục phải không?”
Nghe thấy giọng anh đã khàn đi vì mệt mỏi, ông Ôn càng đau lòng hơn: “Cháu hỏi chuyện này làm gì? Còn nữa, sao giọng cháu lại biến thành thế này?”
Chú Tông ở bên cạnh thấy thế, nhanh chóng chạy xuống phòng bếp pha một ly trà La Hán mang đến, sau đó lại đi nấu chè đậu xanh.
Ôn Như Quy: “Chủ nhiệm phòng giáo dục Khương Hoa Vinh, cháu nghi ngờ ông ta tham ô nhận hối lộ, dùng quyền tư lợi.”
Nghe thấy thế ông Ôn càng cảm thấy kỳ lạ hơn: “Không phải cháu đi tỉnh ngoài đón người à? Sao đột nhiên lại quan tâm đến chuyện của phòng giáo dục?”
Ôn Như Quy uống một ngụm trà quả La Hán: “Bạn cháu, hai em trai của cô ấy vì đắc tội với cháu trai của vị chủ nhiệm này, đã bị nhà trường đuổi học.”
Em trai của bạn?
Ông Ôn nhíu mày, ngửi được mùi vị khác thường: “Là người bạn nào? Ông có quen không?”
Ôn Như Quy khẽ mím môi: “Không quen biết.”
Ông Ôn lạnh lùng hừ một tiếng qua lỗ mũi: “Cháu còn dám lừa ông! Từ nhỏ đến lớn khi nói dối, lông mi của cháu sẽ run lên, người bạ kia của cháu có phải là “Cỏ non” không?”
Ôn Như Quy: “……”
“Ông biết ngay mà!” Thấy dáng vẻ này của anh, ông Ôn càng khẳng định suy đoán của mình. Sau đó ông nhướng mày, hỏi: “Cho nên cháu đột nhiên về nhà không phải vì thăm ông, mà vì lo lắng chuyện bất công của thiên hạ cho cỏ non?”
Ôn Như Quy: “…………”
Ông Ôn tức giận đến mức râu vểnh lên: “Cái đồ con cháu bất hiếu này!”
“……”
Đột nhiên Ôn Như Quy cảm thấy chuyến về nhà này của mình hình như về sai rồi.
Có điều, muốn kéo Khương Hoa Vinh xuống, anh vẫn phải nhờ quan hệ của ông nội.
Nếu không một nhân viên nghiên cứu như anh, đúng là không có cách nào động vào đối phương.
Đột nhiên ông Ôn lại nở nụ cười: “Có điều, nể tình cháu thông suốt bất ngờ như vậy, ông sẽ không so đo với cháu nữa, cháu nói kỹ mọi chuyện cho ông một lần đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-184-ly-tra-xanh-thu-mot-tram-tam-muoi-tu.html.]
Ôn Như Quy biết trước sau gì cũng không giấu được việc này, anh lập tức kể lại đầu đuôi mọi chuyện một lượt.
“Bup!”
Ông Ôn nghe xong tức giận đến mức mặt đỏ mừng, tay đập lên bàn: “Làm quan không giúp đỡ dân chúng, thà rằng về nhà trồng khoai lang còn hơn! Tên Khương Hoa Vinh kia đúng là quá đáng giận, người của phòng giáo dục mắt mù hết rồi à? Sao lại dung túng cho người như vậy làm xằng làm bậy?”
Ôn Như Quy nói: “Em trai và em dâu ông ta đều là liệt sĩ, đã cống hiến rất nhiều vì quốc gia.”
Cho nên mọi người đều nể tình, không động vào ông ta.
Năm đó Khương Hoa Vinh cũng dựa vào danh tiếng liệt sĩ của người nhà, trong cuộc cải cách ruộng đất chen chân vào hàng ngũ nắm giữ quyền thế, lên làm chủ nhiệm Cách Ủy Hội của huyện.
Mấy năm sau nghe được tiếng gió không ổn, ông ta lập tức lợi dụng quyền lực trong tay, chuyển mình sang phòng giáo dục.
Chính là con cáo già, muốn bắt lấy cái đuôi của ông ta không phải việc dễ dàng.
Nghe thấy hai chữ liệt sĩ, ông Ôn nhíu mày càng chặt hơn: “Người như vậy, đúng là làm nhục bốn chữ người nhà liệt sĩ!”
Ôn Như Quy nói tiếp: “Trong chuyện này còn có một việc rất kỳ quái, liệt sĩ Khương có con trai con gái, nhưng sau khi hai vợ chồng bọn họ qua đời, chưa đến hai năm con trai đã c.h.ế.t bệnh, con gái bây giờ đang ở nông thôn làm thanh niên trí thức, ngược lại con trai con gái Khương Hoa Vinh đều làm việc trong các ban ngành quan trọng, không một ai xuống nông thôn.”
Chuyện này đúng là khiến người ta phải suy ngẫm.
Trong mắt ông Ôn lóe lên một tia sáng sắc bén: “Việc này đúng là phải điều tra cẩn thận.”
Nếu như không có vấn đề còn tốt, nếu có vấn đề, chính là rét lạnh lòng liệt sĩ!
Dừng một chút, ông Ôn mới nói: “Việc này cứ giao cho ông, ông sẽ bảo người điều tra cẩn thận, cháu về căn cứ nghỉ ngơi đàng hoàng đi, đừng coi thường sức khỏe.”
Ôn Như Quy gật đầu đáp: “Vâng.”
Sau khi ra khỏi khu tập thể gia đình quân nhân, anh không về căn cứ ngay mà đến đồn công an thêm lần nữa.
Vân Chi
Anh nhờ Phác Kiến Nghĩa viết cho mình lá thư giới thiệu, cùng ngày hôm đó anh ngồi xe đến công xã Đông Phong tìm Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng chính là cô nhi của hai vị liệt sĩ kia.
Phác Kiến Nghĩa không yên tâm để anh đi một mình, bèn xin nghỉ, sau đó đi cùng với Ôn Như Quy.
Đồng Tuyết Lục không hề biết Ôn Như Quy mệt mỏi như vậy còn bôn ba vì chuyện của mình, ngày hôm sau cô lại quay về tiệm cơm quốc doanh tiếp tục làm việc.
Chỉ là khi quay lại tiệm cơm quốc doanh mới phát hiện đã xảy ra chuyện lớn.
Tay đầu bếp Mạnh bị thương.