Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 214: Ly trà xanh thứ hai trăm mười bốn
Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:08:55
Lượt xem: 16
Từ hôm đó, Đồng Tuyết Lục phát hiện ra ánh mắt Lưu Đông Xương thi thoảng lại dừng trên người cô và Mạnh Thanh Thanh, khi thì gật đầu, khi thì nhíu mày.
Giống như gã đàn ông đáng khinh thần kinh không bình thường.
Cũng may anh ta chưa tiến thêm bước nữa, đến quấy rầy các cô, nếu không chắc chắn cô sẽ cho anh ta ăn một quả đ.ấ.m vào thẳng mặt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng bao lâu đã gần đến tết trung thu rồi.
Bởi vì hôm sau là tết trung thu, bán hàng đến giữa trưa tiệm cơm quốc doanh đã đóng cửa nghỉ, phải đến thứ hai mới mở cửa buôn bán tiếp.
Nhân viên của tiệm cơm quốc doanh, mỗi người đều được phát một cân thịt heo, một túi rau xanh, và hai cân bột mì Phú Cường.
Phúc lợi vô cùng không tồi.
Sau khi tan làm, cô rủ bà Thẩm ở cách vách cùng nhau đến cung tiêu xã mua đồ.
Bởi vì sắp đến tết trung thu, rất nhiều người chen chúc nhau trong cung tiêu xã, bánh trung thu vừa đặt lên kệ đã bị người ta mua sạch.
Hai người không tranh được với đám người kia, nên chẳng mua được gì.
Vân Chi
Điều này lại khiến Đồng Tuyết Lục nhận thức sâu sắc hơn về thời đại thiếu thốn vật chất này, nếu như ở đời sau, bánh trung thu bày bán nhiều đến mức ăn không hết, hoàn toàn không có tình trạng mua không được.
Những thứ khác cũng tranh đoạt vô cùng khốc liệt, cuối cùng Đồng Tuyết Lục chỉ cướp được hai cân lòng heo.
Cô cướp được thứ này là vì mọi người đều luyến tiếc không nỡ dùng muối để rửa sạch, còn luyến tiếc dùng gia vị, cho nên mới dư lại, nếu không chắc cũng không tới lượt cô.
Thẩm Uyển Dung không có hứng thú gì với lòng heo, cuối cùng bà ấy chỉ mua một chút rau xanh.
Nhưng bà cũng không lo lắng lắm, vì trong nhà bà ngoài rau xanh tự trồng được ra, vẫn còn tích trữ được không ít đồ ăn, cho dù không có, Ngụy Quốc Chí cũng sẽ nghĩ cách kiếm ra được.
Nguyên liệu nấu ăn có hạn, Đồng Tuyết Lục nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn quyết định làm sủi cảo, cộng thêm món lòng heo xào và rau trộn giá đỗ nữa.
Sắc trời dần dần trở nên u ám.
Cuối cùng Ôn Như Quy cũng tới.
Ngoài Phác Kiến nghĩa ra, còn một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi nữa.
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục cho rằng Khương Đan Hồng sẽ không nhận lời mời của cô, khi nhìn thấy chị ta, cô lập tức tiếp đón: “Đồng chí này chắc hẳn chính là đồng chí Khương nhỉ?”
Khương Đan Hồng nhìn chằm chằm vào mắt Đồng Tuyết Lục, sau khi xác định trong mắt cô không có bất kỳ biểu cảm chế giễu hay khinh bỉ nào, mới mở miệng đáp lại: “Chào cô, đồng chí Đồng, tôi là Khương Đan Hồng.”
Khi nhận được lời mời của Ôn Như Quy, lúc ấy chị ta vô cùng khiếp sợ.
Chuyện chị ta đại nghĩa diệt thân khiến bác trai bị b.ắ.n chết, khiến người nhà họ Khương đều bị đưa đến nông trường lao động cải tạo, rất nhiều người ngoài miệng nói thông cảm cho chị ta, nhưng trong lòng lại không có mấy người bằng lòng kết bạn, qua lại gần gũi với Khương Đan Hồng.
Đặc biệt là sau khi biết chị ta muốn cử báo chồng và cha chồng mình, ánh mắt mọi người nhìn chị ta càng kỳ quái, càng quỷ dị hơn.
Chị ta không quan tâm người khác đối đãi với mình thế nào, chuyện chị ta muốn làm, không ai ngăn cản được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-214-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-muoi-bon.html.]
Vốn dĩ chị ta đã chuẩn bị sẵn sàng ăn cái tết trung thu này một mình, giống như bao nhiêu năm trước, không ngờ Ôn Như Quy lại đến mời chị ta, nói rằng có một nữ đồng chí muốn mời chị ta đi dự sinh nhật cô ấy.
Trong lòng chị ta vô cùng khiếp sợ, còn lo lắng đối phương chẳng qua chỉ muốn chế giễu mình. Nhưng mà vì tin tưởng vào nhân phẩn của Ôn Như Quy, nên cuối cùng chị ta vẫn tới đây.
Đồng Tuyết Lục nở nụ cười chân thành, nói: “Chị có thể đến đây khiến tôi rất vui! Mọi người mau vào nhà đi.”
Sau khi mọi người nối đuôi nhau vào nhà, vừa qua bậc cửa Phác Kiến Nghĩa đã ngửi thấy mùi hương thơm nức: “Đồng chí Đồng, hôm nay cô lại nấu món ngon gì thế?”
Mũi anh ta là mũi chó sao? Xa như vậy cũng có thể ngửi được.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục thầm chế giễu một tiếng: “Có sủi cảo, lòng heo xào cay, và rau trộn giá đỗ.”
Phác Kiến Nghĩa nhíu mày: “Lòng heo? Hương vị của thứ này rất thối, sao món này cô nấu lại thơm như vậy?”
Đồng Tuyết Lục: “Sau khi rửa sạch lòng heo sẽ không có mùi nữa, nhân sủi cảo cũng ướp xong rồi, mọi người mau rửa tay đi, rồi cùng nhau gói sủi cảo.”
Niềm vui của việc làm sủi cảo chính là mọi người cùng nhau gói, đặc biệt là khi lễ tết đến, mọi người vây quanh một cái bàn cùng nhau gói sủi cảo, nói nói cười cười, vô cùng có không khí vui mừng.
Đồng Tuyết Lục đưa bọn họ tới phòng khách, sau khi giới thiệu mọi người với ba anh em Đồng Gia Minh, cô chuẩn bị quay về phòng bếp tiếp tục bận rộn.
Bởi vì không mua được bánh trung thu, nên cô dự định tự mình làm một chút để tặng cho mọi người.
Đồng Tuyết Lục vừa bước vào phòng bếp, Ôn Như Quy đã theo sau cùng bước vào trong, trên tay còn cầm một cái túi lớn.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu: “Đồng chí Ôn, sao anh không ở bên kia gói sủi cảo với bọn họ?”
“Tôi xuống đây giúp cô.” Nói xong Ôn Như Quy bước đến đưa túi đồ trong tay cho Đồng Tuyết Lục: “Đây là quà sinh nhật, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Đồng Tuyết Lục nhận lấy chiếc túi, khi mở ra xem thì trông thấy bên trong là một chiếc áo khoác quân đội màu xanh lục.
Áo khoác quân đội không dễ tìm được, so với việc mua được vải tổng hợp còn khó hơn, cho dù anh có mạng lưới quan hệ cũng rất khó.
Chỉ dựa vào phần tâm ý này thôi, cô đã không thể giả vờ như mình không biết gì cả được rồi.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu qua mặt cô, khiến mặt cô càng trắng nõn, càng mềm mại hơn vài phần.
Đồng Tuyết Lục cúi đầu nói: “Cảm ơn anh, đồng chí Ôn, chỉ là có một vấn đề tôi không hiểu lắm.”
Đôi mắt đen nhánh của Ôn Như Quy nhìn cô chăm chú: “Vấn đề gì?”
Đồng Tuyết Lục: “Vì sao đồng chí Ôn lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
Một cơn gió thu mát mẻ thổi qua, khiến lá cây khô bên ngoài rung động kêu xào xạc, hương hoa quế bay vào trong phòng bếp, khiến bầu không khí tràn ngập mùi vị ái muội.
Phòng bếp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng kim rơi, giọng nói của cô trở nên vô cùng rõ ràng.
“Cho nên... Không phải anh thích tôi chứ?”