Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trạch nữ chơi game kinh dị - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-31 14:12:17
Lượt xem: 274

Ngày thứ hai còn chưa đến 10 giờ thì tôi bị âm thanh máy móc của hệ thống đánh thức.

[Là những đứa con ngoan, những người chơi hãy đến siêu thị để giúp bố mẹ mua đồ thức ăn.]

Ta gãi mái tóc rối tứ tung rồi ngáp ngủ, sau đó nhận lấy ví tiền trong tay mẹ: “Mẹ ơi, con đi nhé.”

Thằng em Khương Vãn chặn tôi lại, nó nhìn tôi như thể gặp phải quỷ: “Đừng nói với em là chị muốn đi ra ngoài với bộ đồ gớm ghiếc thế này đó nha!”

Tôi đang mặc bộ đồ ngủ và chiếc áo khoác của bà, bộ đồ ngủ còn dài hơn một đoạn.

Tôi cởi quần áo ra, gớm ghiếc sao? Tôi không nghĩ vậy, rất bình thường mà.

Khương Vãn sống c.h.ế.t đòi tôi đi thay bộ quần áo khác, nếu không thì nó không thèm nhận người chị như tôi.

Tôi chỉ có thể đổi thành một bộ đồ thể thao, ai bảo tôi là một người chị tốt cơ chứ?

Tôi cùng những người chơi khác tập hợp ở cửa siêu thị.

Anh Vương nhìn một vòng xung quanh rồi lại đếm số người và cau mày hỏi: “Sao lại thiếu một người vậy?”

Tiểu Bạch Hoa yếu ớt giơ tay lên, người cô ấy vẫn còn cảm giác run rẩy như thể không nhận ra được:

“Anh ở bên cạnh nhà tôi bởi vì không ăn rau thơm nên đã bại lộ thân phận vào ngày hôm qua, cuối cùng bị người quỷ dị nhúng vào nồi lẩu.”

Anh Vương bất lực thở dài, dù sao thì anh ta cũng là lần đầu tiên thấy người chơi bị bại lộ thân phận nhanh như vậy.

“Vậy chúng ta đi vào thôi, mọi người cũng nhớ rõ mình muốn mua thức ăn gì đi.”

“Mọi người đều là người chơi, chúng ta phải đoàn kết hợp tác mới có thể thông qua phó bản này. Cho nên mọi người lấy tiền ra cùng nhau đi mua đồ ăn, sau đó chúng ta lại chia, để tránh cho một người chơi không có  không đủ tiền để mua thức ăn.”

Tất nhiên là không có ai nghe theo anh ta, mỗi người đều giữ ví tiền của mình thật kỹ.

Anh Vương cười lạnh lùng và nói: “Nếu đã như vậy, lúc sau mà không đủ tiền thì mấy người đừng có tìm tôi khóc đó.]

Mỗi người đều có danh sách mua sắm bố mẹ đưa cho còn tôi trừ ví tiền ra thì không có gì cả.

Khi tôi đi đến cửa, mẹ vuốt đầu tôi nói: “Ở nhà không thiếu đồ ăn, con muốn ăn gì thì mua, nhớ mua cho em trai con một phần nữa nhé.”

Hàng hóa trong siêu thị bày la liệt, mỗi kiểu loại được ghi rõ giá tiền ở bên dưới.

Bạch Du lấy một cái bắp cải và thốt lên khi nhìn thấy giá của nó: “Sao lại đắt thế?”

Sắc mặt của những người chơi đều rất khó coi, bởi vì mỗi loại sản phẩm trong siêu thị đều có giá trên trời, một cân rau cải xanh có giá 100 tệ.

Tôi trộm liếc nhìn ví tiền của mình thấy có vài tờ tiền của Ngân hàng Thiên địa trị giá 10.000 nhân dân tệ được đặt ngay ngắn trong đó.

Hửm, có gì không đúng, hay nhìn thêm chút nữa.

Sau khi dừng lại một giây, tôi đã nhanh chóng lấp đầy giỏ hàng của mình với hai phần khoai tây chiên, sô cô la, bò khô và những món ăn vặt khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trach-nu-choi-game-kinh-di/chuong-6.html.]

Tay anh Vương run rẩy khi cầm danh sách mua sắm, bố mẹ kỳ dị của anh ta chỉ đưa cho anh ta 500 nhân dân tệ, chỉ với số tiền này không đủ để cho anh ta mua tất cả những món đồ ở trong danh sách.

Tấm biển thông báo lớn ở quầy thu ngân khiến cho anh ta rùng mình.

[Khách hàng thân mến, nếu như bạn không đủ tiền, chúng tôi không đề nghị bạn sử dụng bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể để trả nợ.]

Anh ta không muốn biết hậu quả của việc không mua đủ thức ăn và anh ta cũng không thể đổi bộ phận trên cơ thể của mình lấy tiền.

Anh Vương vừa nhìn đã thấy tôi như một quả hồng mềm*, anh ta cười thân thiện chặn tôi lại:

(*) Nguyên văn [软柿子]: quả hồng mềm, từ chỉ những người dễ bị bắt nạt, nhu nhược,...

“Em gái nhỏ, trò chơi chỉ nói phải mua thức ăn trong danh sách, em mua hai phần làm gì vậy?”

“Chắc là tiền của em chưa dùng hết, chỉ cần em giúp anh mua hết thức ăn thì anh xin đảm bảo em có thể thuận lợi thông qua phó bản này.”

Tôi nhìn anh ta giống như đang nhìn một kẻ ngốc, anh ta bây giờ còn đang khó giữ được an toàn cho bản thân, sao lại có ý tốt mà ở đây khoác lác rồi?

Hơn nữa, nơi này là nhà của tôi, tôi có biến thành quỷ cũng phải ở lại nơi này.

Anh Vương thấy tôi hoàn toàn không có ý nghĩ lấy tiền ra, thẹn quá hoá giận: “Rượu mời mà không uống chỉ thích uống rượu phạt.”

Anh ta lợi dụng sức mạnh của mình hung hăng xông đến làm cho tôi ngã và giật thẳng số tiền ở trong túi của tôi.

Những người xung quanh giống như những con robot được lập trình sẵn, hoàn toàn không thèm để ý đang xảy trò hề ở đây.

Anh ta l.i.ế.m ngón tay và bắt đầu đếm những tờ tiền xanh mình đã giật được một cách tự hào, rồi lấy ra một tờ ném vào mặt tôi:

“Phụ huynh em đúng thật là rộng rãi, anh mà phải động thủ mới chịu đem tiền giao ra đây.”

“Đừng nói là anh không nể tình, một tờ đó chắc là đủ để em dùng rồi.”

Tôi cầm tờ tiền lẻ loi nghĩ xem mình mới cao đến n.g.ự.c anh ta mà trong lòng cảm thấy buồn rầu.

Nếu anh ta đã chọc đến tôi thì tức là anh ta đã bóp phải quả hồng mềm, đáng ghét, tôi muốn về nhà mách lẻo!

Bão bình luận đều đang bất bình thay tôi.

[Người chơi cũ này đúng thật là không biết xấu hổ, còn thừa lại một tờ thì có thể mua được cái gì? Người chơi nữ này c.h.ế.t chắc rồi, thương tiếc cho cô ấy quá.]

[Anh Vương ở trong trò chơi nổi tiếng là mềm nắn rắn buông*, đặc biệt là chuyên đi hố người chơi mới, vậy mà loại phần tử cặn bã trong trò chơi này vẫn còn sống.]

(*): Nguyên văn 欺软怕硬 (mềm nắn rắn buông, thượng đội hạ đạp): Ý chỉ kiểu người lấn ép h.i.ế.p đáp người yếu nhưng lại sợ hãi người mạnh.

[Không phải trò chơi kinh dị này chỉ toàn người không từ một thủ đoạn nào sao? Chỉ những người như anh ấy mới có thể sống sót mà thôi.]

[Dù sao thì tôi vẫn khinh những người chơi cũ như anh ta, tôi dự đoán những người chơi mới có lẽ sẽ bị tiêu diệt.]

 

Loading...