Trái đắng - 3
Cập nhật lúc: 2024-09-27 18:15:52
Lượt xem: 1,826
Tôi chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm và thế giới trở nên mờ ảo.
“Lâm Niệm, Lâm Niệm tỉnh dậy đi”
6.
Sau khi cúp máy, Bùi Thù nhíu mày, ngắt luôn những cuộc gọi từ Triệu Như đang tấn công hắn hết cuộc này đến cuộc khác. Hắn chưa bao giờ sợ hãi đến thế.
Lâm Niệm trước giờ là người hiền lành đúng mực, cô chưa bao giờ bỏ nhà đi. Cho nên khi nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Lâm Niệm đề nghị ly hôn, tim hắn như bị một móng vuốt sắc nhọn nào đó bóp chặt
Làm sao cô ấy nỡ chứ?
Từ mười lăm tuổi đến nay, cô chưa bao giờ nói chuyện với hắn bằng giọng điệu thờ ơ như vậy. Có lẽ là do gần đây hắn đã dành quá nhiều thời gian cho Triệu Như và phớt lờ tình cảm của cô.
Nhưng không sao cả. Dù sao giữa họ cũng là tình cảm mười mấy năm, họ còn có một cô con gái xinh xắn. Hắn ôm chặt bông hồng ướt đẫm trong mưa và im lặng không nói gì.
Trong lúc hỗn loạn, Bùi Thù đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa hăng nồng nặc. Lâm Niệm không bao giờ dùng nước hoa. Bùi Thù đột nhiên đứng dậy, nhìn xung quanh, mới nhìn thấy một chiếc khuyên tai nhỏ. Những viên kim cương màu hồng đính trên đôi bông tai được trợ lý của hắn mang về từ cuộc đấu giá, hắn đã tặng nó cho Triệu Như.
Đồng tử của hắn giãn ra ngay lập tức, bàn tay cầm điện thoại của hắn trở nên run rẩy. Nhưng chẳng bao lâu, ánh mắt anh rơi vào bức ảnh một gia đình ba người đang tươi cười, những ngón tay lo lắng của hắn lại thả lỏng.
Không thể nào. Lâm Niệm sẽ trở lại. Chỉ là diễn thôi, Lâm Niệm sẽ hiểu chuyện. Việc ly hôn có lẽ là cái cớ để gọi hắn trở về với gia đình, hắn hiểu ý cô.
Những ngày tới hắn sẽ dỗ dành cô thật tốt. Làm một người chồng tốt đối với Lâm Niệm. Cũng làm một người cha tốt của con gái.
7
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con gái mình. Khi thấy tôi tỉnh dậy, con bé cẩn thận đưa tay ôm lấy cánh tay tôi: “Mẹ, có phải mẹ mệt không? Vi Vi không làm mẹ giận nữa. Mẹ đừng mệt.”
Mạnh Triều Vũ mở cửa phòng đi vào, trên tay cầm một hộp cơm bằng sắt kiểu cũ: “Hôm qua dì đã ở với em cả đêm, anh thấy dì không được khỏe nên bảo dì về nghỉ ngơi trước.”
Tôi vội nói cảm ơn nhưng Mạnh Triều Vũ lại mím môi mỉm cười với tôi.
“Không có gì đâu, Tiểu Niệm. Bác sĩ cũng nói không có chuyện gì, tôi sẽ đưa em và Vi Vi về.”
Tôi nắm tay Vi Vi và lịch sự từ chối.
Mặc dù Mạnh Triều Vũ không yên tâm nhưng anh ấy vẫn bắt taxi cho chúng tôi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Không phải mẹ đi hẹn hò với cha sao? Cha đâu rồi?”
Tôi nhất thời không biết trả lời thế nào, sững sờ tại chỗ. Vi Vi khẽ duỗi ngón tay, mở khóa cửa nhà, chạy đến chỗ camera giám sát bị kẹt, chỉ vào người trên màn hình và hỏi tôi: “Mẹ, dì này là ai? Tại sao lại ở cùng cha?”
Tôi tiến lại gần hơn. Triệu Như nũng nịu ôm lấy Bùi Thư, nhưng Bùi Thư vẻ mặt trấn tĩnh nhưng không đẩy ra. Hóa ra đã náo loạn đến tận nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trai-dang/3.html.]
Mắt tôi đau nhức, tầm nhìn đột nhiên mờ đi.
Hôm qua đã biết sự thật nhưng nhìn lại vẫn thấy buồn. Giống như biết rằng vết thương sớm muộn gì cũng lành nhưng nỗi đau âm ỉ khi vết thương hở ra nhiều lần vẫn khó quên.
Trong lúc Vi Vi đang vội lau nước mắt cho tôi, con bé lại ôm tôi, cẩn thận lấy trong túi ra một viên kẹo: “Mẹ không khóc, mẹ ăn kẹo.”
Viên kẹo Thỏ Trắng vốn đã hơi dính nhưng con bé lại đưa nó cho tôi như báu vật. Với đôi mắt sáng ngời, giống như ánh mắt láu lỉnh của Bùi Thù khi hắn hôn tôi lần đầu tiên vào năm đó.
Để mặc Vi Vi đút tôi ăn kẹo, tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi cũng mở miệng: “Mẹ muốn chia tay với cha. Vi Vi muốn ở bên mẹ không?”
Vi Vi vùi đầu vào lòng tôi, giọng ủ rũ nói: “Cha có dì này ở bên rồi. Vi Vi muốn ở cùng mẹ.”
Đúng lúc này, tôi nhận được cuộc gọi từ Triệu Như, tiện tay bấm điện thoại ghi âm.
Giọng điệu của cô ta trở nên độc đoán hơn: “A Thù đã đưa chìa khóa nhà cho tôi. Chị Lâm, chị nhanh chóng lấy hết đồ đạc của chị đi, đừng cản trở tầm mắt của tôi ở nhà nữa.”
“Là Bùi Thù bảo cô đến gặp tôi phải không?”
Thấy giọng điệu của tôi vẫn bình tĩnh, Triệu Như có chút lo lắng, hung hăng kích thích tôi, như muốn phá vỡ phòng ngự của tôi: “Đương nhiên! Từ lâu anh ấy xem thường bà già như chị rồi.”
Tôi nhíu mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y Vi Vi hơn.
“Ý cô là Bùi Thù không những chấp nhận hành vi của cô mà còn yêu cầu cô đến gặp tôi và nói cho tôi biết sự thật về việc hắn ngoại tình trong hôn nhân, có đúng không?”
Như bị giẫm phải đuôi, giọng Triệu Như trở nên sắc bén: “Người không được yêu mới là người thứ ba! Lâm Niệm, tốt nhất chị nên nhanh chóng cút khỏi nhà tôi mau!”
Tôi ngước mắt lên. Nỗi đau nhức trong mắt dường như đã hoàn toàn biến mất.
Mối tình kéo dài hơn chục năm bỗng chốc tan vỡ.
Một lúc lâu sau, tôi cảm thấy một bàn tay nhỏ bé che mắt mình lại.
Giọng Vi Vi cũng nghẹn ngào nức nở: “Mẹ, đừng khóc.”
Tôi ngồi xổm xuống song song với con bé nghiêm túc hỏi: “Nếu cha và mẹ chia tay, Vi Vi sẽ thấy không vui sao?”
Vi Vi lắc đầu. Con bé vẫn luôn hiểu chuyện, bước tới ôm chặt lấy cổ tôi, vùi mặt vào hõm cổ tôi: “Bà ngoại nói đàn ông chỉ có thể ở bên người phụ nữ mình yêu thương nhất, nhưng Vi Vi lại thấy cha ở bên một dì khác.”
Con bé ngây ngô chớp mắt: “Điều này là không đúng. Vậy cha đã phạm sai lầm, mẹ có tha thứ cho ba không?”
Tôi chạm vào tóc con bé, tôn trọng hỏi: “Vi Vi hy vọng mẹ và cha sẽ luôn ở bên nhau sao?”
Con bé cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu kiên quyết với tôi: “Vi Vi muốn mẹ vui vẻ. Cha không yêu mẹ nữa, Vi Vi yêu mẹ.”