Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trai Hư Đừng Đến Gần - Chương 10

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-03 11:56:47
Lượt xem: 1,167

Dì Từ bắt đầu khóc, chú Lâm tát Lâm Nhiên một cái, tôi giật mình.

 

Tôi muốn nói nhưng không biết phải nói làm sao?

 

Chẳng lẽ tôi phải bị Lâm Nhiên nhốt mãi sao?

 

Anh ấy như thế này, sau này có đối xử với tôi như vậy không?

 

Nhưng tôi không muốn anh ấy ngồi tù.

 

Anh ấy có thể không nhốt tôi nữa không, rồi tôi sẽ nói với cảnh sát rằng anh ấy không bắt cóc tôi?

 

Khi Lâm Nhiên bị đưa đi, anh ấy nói với tôi một câu: "Ra ngoài nhớ mặc áo khoác, trời lạnh rồi, đừng để bị cảm lạnh."

 

Sau đó anh ấy không để ý đến ba mẹ mình, trực tiếp đi theo cảnh sát.

 

Mẹ tôi đi cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra.

 

Ra khỏi bệnh viện, cảnh sát hỏi tôi có thể đi làm biên bản không, tôi nói có thể cho tôi chút thời gian để suy nghĩ chăng?

 

Họ bảo tôi nhanh chóng đến làm biên bản.

 

Mẹ tôi liên tục khóc, nói xin lỗi tôi.

 

Chú Lâm đi mời luật sư, dì Từ đi theo chúng tôi.

 

Ra khỏi bệnh viện, tôi muốn về trường nhưng giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy, chắc chắn mẹ tôi không thể về nhà họ Lâm.

 

Tôi bảo mẹ cùng tôi về trường.

 

Dì Từ hỏi tôi có thể nói chuyện riêng không.

 

Dì Từ mở một phòng riêng.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Dì ấy mệt mỏi ấn trán, nói: "Thi Nhã, Lâm Nhiên... thằng bé có bắt nạt cháu không? Cháu có muốn thằng bé ngồi tù không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trai-hu-dung-den-gan/chuong-10.html.]

 

Tôi vội lắc đầu: "Cháu không muốn anh ấy ngồi tù."

 

"Vậy sao lúc nãy cháu không giải thích rõ ràng?" Dì Từ sốt ruột.

 

"Dì Từ, dì có thể nói với anh Lâm Nhiên một tiếng, bảo anh ấy sau này đừng nhốt cháu nữa, cháu sẽ nói với cảnh sát rằng anh ấy không bắt cóc cháu, được không? Cháu không muốn bị nhốt nhưng cháu cũng không muốn anh ấy ngồi tù."

 

Dì Từ sắc mặt tái nhợt chào tạm biệt tôi.

 

Dì ấy bảo mẹ tôi về nhà, nói rằng chúng ta hãy bình tĩnh lại.

 

Mẹ tôi đi theo dì Từ về.

 

Tôi một mình bắt taxi về trường, đến cổng thì thấy Triệu Hằng.

 

Triệu Hằng xông lên, cẩn thận hỏi tôi: "Thi Nhã, em không sao chứ? Em đừng nghĩ nhiều nữa, em về ngủ một giấc trước đi, cảnh sát sẽ xử lý chuyện này."

 

Tôi do dự nhìn anh ta, nói: "Sao anh lại đi báo cảnh sát."

 

Anh ta gãi đầu: "Lúc đầu chỉ muốn tìm em tính sổ, kết quả không thấy em... Ai mà ngờ được tên biến thái lại ở ngay bên cạnh... Chuyện này không ai biết, mọi người đều tưởng em bị bệnh, em yên tâm, anh cũng sẽ không nói với người khác đâu."

 

"Cảm ơn anh." Tôi chân thành nói: "Xin lỗi anh."

 

"Không sao, anh là bạn trai em, không bảo vệ tốt cho em là lỗi của anh."

 

"Hả??? Chúng ta không phải chia tay rồi sao?"

 

"Không phải do em bị ép buộc chia tay sao?"

 

"Nhưng cũng chia tay rồi mà, chúng ta nhân cơ hội này chia tay luôn đi."

 

"Vương! Thi! Nhã! Em nói gì vậy?!"

 

Tôi giật mình, vội vàng buông một câu tạm biệt rồi chạy mất.

 

Loading...