Trái Tim Bất Diệt - Hành Trình Trả Thù (Trùng Sinh) - 2 Đừng đùa với ninja rùa!
Cập nhật lúc: 2024-06-05 08:28:31
Lượt xem: 41
"Đại tiểu thư, tiên sinh trúng thuốc rồi!"
Thấy tôi chỉ nhìn chằm chằm mà không nói lời nào, ánh mắt Hàn Đông loé ra vẻ ghét bỏ, kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Tôi đột nhiên hồi thần, ra vẻ kinh ngạc kèm tức giận: "Kẻ nào làm vậy?!"
Đây mới là phản ứng bình thường của một simp lỏ khi nghe tin nam thần của mình gặp chuyện chứ.
Hàn Đông thấy vậy, cũng âm thầm thở phào.
Rất tự nhiên nhập vai diễn cùng tôi, lắc đầu: "Không biết."
"Tiên sinh bây giờ đang rất nguy hiểm, theo tôi đến xem đi!”
Không để tôi kịp nói, gã đã kéo tay tôi chạy lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
Cánh cửa phòng ngủ khép hờ.
Bên trong truyền ra tiếng thở gấp trầm thấp.
Khiến cho tôi cũng cảm thấy không thoải mái.
Khi tôi sắp nôn ra đến nơi, Hàn Đông nói: "Đại tiểu thư, phiền cô chăm sóc tiên sinh một chút, để tôi đi gọi người."
Tôi khép mắt, giả vờ đồng ý: "Được."
Tôi sờ vào tay nắm cửa, ra vẻ như sắp đẩy cửa vào trong.
Hàn Đông thấy vậy, lập tức nở nụ cười đắc chí, lặng lẽ đẩy về phía vai tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trai-tim-bat-diet-hanh-trinh-tra-thu-trung-sinh/2-dung-dua-voi-ninja-rua.html.]
Nhưng tôi đã nhanh hơn gã một bước, trở tay bắt lấy cánh tay của gã, nhân lúc gã sơ hở mà đẩy gã vào phòng.
Sau đó, đóng cửa, khoá trái.
Mượt cứ như là sunsilk!
Hàn Đông trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, thẹn quá hoá giận nên đ.ấ.m bùm bụp vào cửa.
Tiếng gào giận dữ của gã kéo dài được một nửa thì lập tức đổi điệu.
Lý Tư Uyển muốn đạt được mục đích nên đã nhẫn tâm cho Cố Mục Thần hẳn rocket 9 giờ.
Cơn nắng cực khiến hắn mất hết lí trí, không phân rõ người hay ngợm.
Mặc kệ đối phương là đực hay cái, miễn có một cái lỗ để nhét vào là được.
Cho nên, khi hắn nhìn thấy Hàn Đông, thì như bắt được cọng cỏ cứu mạng, nhào vào bằng cả sức mạnh.
Chỉ khổ cho trai thẳng Hàn Đông, phải chịu đựng nỗi đau sống không bằng chết.
Có lẽ gã biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, nên tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập, giọng nói mang theo vài phần hoảng loạn: "Tống Vi Uyển, mau mở cửa ra!"
Tôi cố tình ngó lơ, cất cao giọng đáp: "Anh Hàn, phiền anh chăm sóc cho chút út nha, để tôi đi tìm bác sĩ cho!"
Nói rồi, tôi xoay người chạy vội.
Sau khi chạy thẳng cẳng ra ngoài khách sạn, tôi mới dám dừng lại.
Nhìn đường phố tấp nập người qua lại, tôi kích động đến run tay...
Cuối cùng cũng không đạp phải vết xe đổ, tránh được vận xui của kiếp trước rồi!