Trảm Hạc - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:25:56
Lượt xem: 5,357
Nhưng chung quy sức ta có hạn.
Điều duy nhất ta có thể làm là kéo gia tộc họ Lục xuống vực thẳm.
Tính từ khi ta bước chân vào Lục phủ đến nay.
Vừa tròn mười năm.
Ta vừa dứt lời, Lục Hạc An suýt nữa thổ huyết.
Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: "Ngươi làm thế này, đã nghĩ tới Lân nhi chưa? Nó cũng sẽ phải rơi đầu đấy!"
"À, có điều này ta quên nói." Ta ghé sát tai Lục Hạc An, để hắn nghe rõ từng chữ: "Lân nhi không phải con ruột của ngươi.”
"Ta đã sai người đón nó đi rồi, ngươi không cần lo lắng cho sự an nguy của nó."
Ta muốn Lục Hạc An chec, tất nhiên sẽ không để lại con cháu cho hắn.
Mỗi lần xong chuyện, ta đều bí mật uống thuốc tránh thai.
Nhưng nếu mãi không có con, ắt sẽ ảnh hưởng đến địa vị của ta.
Hơn nữa, ở chốn hậu viện lạnh lẽo này, cũng khó tránh khỏi cô đơn.
Lục Hạc An có thể mải mê vui thú chốn hoa cỏ, thỉnh thoảng ta tìm một nam nhân, sao lại không thể?
Thấy Lục Hạc An sắp nổi điên, ta lùi lại vài bước, hướng về phía cấm quân gần đó, vẫy tay bảo họ mau chóng đưa hắn đi.
Khu vườn vốn đang náo nhiệt bỗng trở nên vắng lặng.
"Phu nhân—"
Thúy Dao bất chợt chạy từ cổng chính vào.
"Nô tì vừa bị bắt cóc… ủa, sao chẳng còn ai ở đây?"
Ta chỉ tóm gọn mấy câu, kể qua cho nàng hiểu tình hình.
"Vậy sau này chúng ta phải làm sao đây…" Mặt Thúy Dao hiện lên nét hoang mang.
"Ngươi có thể tiếp tục đi theo ta, ta nhất định sẽ không để ngươi phải đói."
Thúy Dao không nghĩ ngợi gì, lập tức đồng ý ngay.
"Sống là người của phu nhân, chec là ma của phu nhân!"
"…"
"Ngươi giọng to, ra ngoài hô một tiếng."
"Hô gì cơ?"
"Hô rằng—bên trong không còn ai nữa."
Thúy Dao không hiểu ý nhưng vẫn đi.
Chốc lát sau, dân chúng nối đuôi nhau ùa vào từ cổng lớn.
Bọn họ ào tới bàn ăn, vội vã cướp lấy thức ăn nhét vào miệng.
Ta nhìn cảnh ấy, khẽ gọi Thúy Dao: "Đi thôi."
"Chúng ta đi đâu bây giờ?"
Về… quê ta.
Chuyện cũ duyên xưa, đều nên có một hồi kết.
Ta tìm thấy ông ta trong căn nhà đất đổ nát chỉ còn một nửa mái.
Ông ta kéo lê một chân, dùng nước nhào bùn rồi nhét vào miệng.
Đôi mắt chắc cũng không còn nhìn rõ nữa, đến khi ta tới gần vẫn chưa hề hay biết.
Ta giơ tay quơ trước mặt ông ta, hỏi: "Còn nhận ra ta không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tram-hac/chuong-11.html.]
Ông ta nheo mắt nhìn ta hồi lâu, rồi bỗng dưng nắm chặt lấy ta, vẻ mặt kích động.
"Ngươi… ngươi…”
"Ngươi có đồ ăn không?"
Ha…
"Có. Nhưng ngươi phải trả lời ta một câu hỏi trước đã."
Mười năm rồi, có lẽ dung mạo của ta đã thay đổi.
Ta vén tay áo, đưa vết bớt đến trước mặt ông ta, hỏi: "Ta là ai?"
Ông ta cau mày nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Lòng ta băng giá.
Ta lấy từ trong hộp ra các loại thức ăn, lần lượt bày trước mặt ông ta.
"Ăn đi."
Sau đó, ta bảo Thúy Dao: "Ngươi đi lấy nước sạch lại đây."
Ông ta vồ lấy đồ ăn, nhét thật mạnh vào miệng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta nhìn ông ta ăn, rồi chậm rãi nói: "Ta là Nhị Nha đây.”
"Đứa bé mà ngươi thường xuyên đánh đập, chẳng bao giờ xem là người ấy.”
"Ngươi chẳng phải lúc nào cũng nói con gái không bằng con trai sao? Vậy ngươi nhìn xem giờ đây, ta ăn ngon mặc đẹp, còn ngươi, phải dựa vào thức ăn mà ta bố thí."
Động tác của ông ta đột nhiên khựng lại, trong cổ phát ra những tiếng "khà khà" không rõ ràng.
Đồng thời, bàn tay cố với lấy chiếc bát mẻ bên cạnh.
Ta đưa bát ra xa một chút: "Nước này bẩn, nghe lời, đừng uống."
"Ưm…" Mặt ông ta đỏ lên, muốn nói nhưng lại không thốt nổi lời nào.
Ta làm như không thấy, tiếp tục ôn tồn nói: "Ngươi biết không? Hôm nay ta về, đặc biệt là để báo ân."
Ta vốn là kẻ có ơn thì phải trả.
Ông ta có công sinh thành ta, những thứ này chính là để trả lại cho ông ta.
Nhưng ta cũng là người có thù tất báo.
Khi Thúy Dao trở lại, ông ta đã tắt thở.
"Ăn quá vội, bị nghẹn mà chec rồi." Ta tiếc nuối nói.
"Thật đáng thương."
Phải, thật đáng thương.
Giống như mẫu thân ta, cũng đáng thương không kém, bị tên hương thân kia giận cá c.h.é.m thớt, đánh đến chec.
Nhưng cũng tốt, giờ đây bọn họ đều chec cả rồi, không còn phải chịu khổ nữa.
Thúy Dao khẽ thở dài: "Bao giờ mới đến ngày ai cũng được no đủ đây?"
"Sẽ có ngày ấy."
Ta ngước mắt nhìn xa xăm.
Nhất định sẽ có ngày ấy.
Nam nữ sinh ra bình đẳng, nữ tử không cần phải dựa vào nam nhân để sống, càng không cần vì thế mà đấu đá đến đầu rơi m.á.u chảy.
Chúng sinh cũng bình đẳng, không còn áp bức, không phân sang hèn.
Quan trọng hơn, ai ai cũng được no bụng.
Có lẽ sẽ cần rất nhiều, rất nhiều năm, nhưng ngày ấy nhất định sẽ đến.
Hết.