TRÂN CHÂU QUANG - Chương 01
Cập nhật lúc: 2024-08-14 12:49:52
Lượt xem: 688
Phu quân của ta, Tạ Vô Trần, là một thiên tài kiếm tu, còn ta chỉ là một phàm nhân.
Tạ Vô Trần ghét nhất là người ngu ngốc và vật ngu xuẩn.
Để đuổi kịp hắn, ta cố gắng tu luyện, nhưng hắn vẫn luôn lạnh lùng:
Ngươi không có căn cơ, phí công vô ích.
Sau đó hắn phi thăng, ta tái giá.
Ngày đại hôn, hắn xông xuống phàm giới, một kiếm chặn ngang cổ phu quân của ta:
"Ngươi thật sự muốn lấy kẻ phế vật này?"
Ta chắn trước kiếm, nắm tay phu quân phàm nhân của ta, đối diện với Tạ Vô Trần:
"Phải, vì hắn chưa bao giờ chê ta ngu ngốc."
Tạ Vô Trần cười khinh bỉ:
"Chỉ vì điều đó?"
Ta nghiêm túc gật đầu:
"Chỉ vì điều đó."
---
1
Ngày Tạ Vô Trần phi thăng, thôn Lý Gia toàn là người đến chúc mừng.
Cửa nhà ta gần như bị bước đạp hỏng, làm Đại Hoàng nằm ở cửa cũng không dám sủa.
"Trân Châu thật có phúc, khi đó nhặt được Tạ tiên nhân, chúng ta còn cười người ta ngốc."
Lúc ta còn bị chiếc xe loan vàng lấp lánh của tiên nhân làm choáng ngợp đến nỗi không nói nên lời.
Tạ Vô Trần đang phi thăng lại kiêu ngạo nhìn ta:
"Sư tôn nói ngươi có ân với ta, tiên nhân nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi muốn gì ta đều sẽ đáp ứng."
Năm năm nhặt được Tạ Vô Trần, mỗi ngày ta đều nghĩ cách để hắn ở rễ.
Hắn luyện kiếm, ta trồng trọt.
Hắn tu luyện, ta kiếm tiền.
Chỉ mong một ngày nào đó có thể làm Tạ Vô Trần cảm động.
Tạ Vô Trần không thích ta, chỉ thích tiểu sư muội thông minh của hắn, Thi Vũ.
Tiểu sư muội Thi Vũ vừa thông minh vừa xinh đẹp.
Một kiếm quyết, Tạ Vô Trần chỉ dạy một lần nàng đã biết.
Còn ta lén luyện mười mấy lần, cũng chỉ biết ném thức ăn cho gà xa hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tran-chau-quang/chuong-01.html.]
Còn bị Tạ Vô Trần và Thi Vũ bắt gặp, Thi Vũ bụm miệng cười đến chảy cả nước mắt.
Tạ Vô Trần ghét nhất người ngu ngốc, hắn nhíu mày:
"Lý Trân Châu, ngươi không có căn cơ, đừng phí công vô ích."
"Sư huynh, tuổi thọ của phạm nhân rất ngắn, một đời chỉ như cái chớp mắt." Thi Vũ khuyên hắn, "Một đời phu thê đối với tiên nhân cũng chỉ là chốc lát, sẽ không làm lỡ chuyện phong ấn Thao Thiết của chúng ta."
Sắc mặt Tạ Vô Trần rất khó coi.
Hắn sợ ta muốn hắn ở lại bên ta, cùng ta một đời một kiếp.
Lúc này, vạt áo hắn bay bổng, cao quý lãnh diễm.
Chẳng giống chút nào với Tạ Vô Trần năm năm trước khi hắn chỉ còn một hơi thở, phải để ta từng muỗng từng muỗng đút cháo cho hắn.
Tạ tiên nhân vĩnh viễn không thể làm tướng công của Lý Trân Châu rồi.
Vậy ta không quấn lấy hắn nữa.
Ta nghĩ ngợi một chút, bế Đại Hoàng lên:
"Ngươi chữa khỏi bệnh của Đại Hoàng, thì không nợ ta gì nữa."
Tạ Vô Trần sững sờ, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, đây là một giao dịch có lời.
Hắn nâng tay, Đại Hoàng ba ngày không ăn được bữa cơm lăn một vòng, chạy đi ăn cơm thừa trong bát.
Thi Vũ vui mừng kéo vạt áo hắn:
"Sư huynh, tiền duyên của ngươi đã dứt, chúng ta mau trở về phục mệnh."
Tạ Vô Trần quay đầu nhìn ta một cái, ánh mắt phức tạp.
Tiên nhân đi rồi, mây trên trời ngay lập tức tan ra.
Người đến chúc mừng vừa thở dài vừa lén nhét lại lễ vật vào trong túi:
"Trân Châu ngốc thật, tiên nhân nhất ngôn, nàng lại dùng để cứu chó."
Ta giữ lại bà mối Triệu cũng định đi:
"Dì Triệu, giúp ta một việc nhé."
"Việc gì?"
"Giúp ta tìm một nam nhân." Ta nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, "Phải vừa tuấn tú vừa an phận, phát đạt cũng không bỏ vợ con."
Bà mối Triệu vừa khóc vừa cười, liên tục xua tay:
"Ta nào dám giúp ngươi tìm, Tạ tiên nhân giáng xuống một tia sét đánh c.h.ế.t ta thì sao?"
Ta thở dài một tiếng, có chút hối hận vì đã cứu Đại Hoàng.
Biết vậy đã bảo Tạ Vô Trần giúp ta tìm một nam nhân rồi.