Trần Nhan - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-11-06 14:31:41
Lượt xem: 349
4
Cố Trạch và Tôn Nhất Nhiên là thanh mai trúc mã.
Cô ấy từ nhỏ đã là hoa khôi của trường, đẹp một cách sắc sảo và cuốn hút.
Nhưng lại chẳng bao giờ xem trọng Cố Trạch, chỉ coi anh là người để sai bảo.
Sau đó, cô lấy chồng ở nước ngoài và sinh ra con gái Phi Phi.
Còn Cố Trạch, khi rơi vào giai đoạn khó khăn nhất cuộc đời, đã gặp tôi.
Nhờ khoản đầu tư đầu tiên của tôi, anh mới thành công trong sự nghiệp.
Cuộc đời quả thật xoay chuyển.
Tôn Nhất Nhiên bị chồng phản bội, đưa con gái về nước.
Cố Trạch đã hỗ trợ cả tiền bạc lẫn công sức, giúp cô thắng vụ kiện ly hôn, lấy được một khoản ly hôn không nhỏ.
Nhưng không may, Tôn Nhất Nhiên bị người ta lừa đầu tư, chẳng bao lâu số tiền đó cũng tan thành mây khói.
Cố Trạch tự trách mình:
"Đây là lỗi của anh! Biết cô ấy không giỏi quản lý tài chính, đáng lẽ khi về nước anh nên nhắc nhở nhiều hơn."
Dù tôi đã tranh cãi với Cố Trạch nhiều lần về chuyện này.
Anh luôn nhấn mạnh rằng họ chỉ là những người bạn thân thiết.
Anh không thể bỏ mặc mẹ con Tôn Nhất Nhiên khi họ đang sa cơ lỡ vận.
Anh thuê nhà cho mẹ con cô ấy, tôi đã nhẫn nhịn.
Anh đưa mẹ con cô ấy đi khám bệnh, tôi cũng chịu đựng.
Nhưng việc anh nhường suất học của con trai chúng tôi cho cô ấy, tôi không thể chấp nhận.
5
Tôn Nhất Nhiên dường như cố tình khiêu khích tôi, lập tức thêm tôi vào WeChat.
Cô còn gửi cho tôi ảnh Cố Trạch chăm sóc con gái cô ấy.
Phi Phi là một cô bé xinh đẹp, giống mẹ mình như khuôn đúc.
Khi ôm Phi Phi, Cố Trạch nhẹ nhàng và dịu dàng, cẩn thận đỡ đầu cô bé để không va vào góc tường.
Anh dỗ dành khi cô bé tiêm thuốc, che mắt để cô bé không nhìn thấy bác sĩ.
Anh còn đưa cho cô bé những món đồ chơi mua từ Happy Valley ban ngày.
Không chỉ hôm nay, mà còn nhiều bức ảnh khác chụp cảnh ba người cùng ăn tối, cùng chơi ở khu vui chơi điện tử trong trung tâm thương mại, cùng đi công viên nước ở thành phố lân cận.
Tay tôi run rẩy lật xem từng tấm, rồi mới nhận ra Cố Trạch đã nói dối.
Khi anh bảo tôi và con là bận công tác, anh thực chất đang ở bên mẹ con Tôn Nhất Nhiên, cùng ăn uống, vui chơi.
Cuối cùng, Tôn Nhất Nhiên còn gửi ảnh một chú chó Samoyed lông xù:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tran-nhan/phan-2.html.]
"Phi Phi rất thích chó lớn, A Trạch liền mua cho con bé một con.
"Tôi đã nói là tôi không chịu dắt chó đi dạo đâu, vậy mà anh ấy sáng tối đều qua giúp, chẳng quản ngại gì cả."
Sau cơn giận là cảm giác bi thương.
Trái tim tôi như đã cháy thành tro.
Tiểu Duệ đã muốn nuôi chó từ lâu.
Nhưng Cố Trạch bảo anh có bệnh sạch sẽ, sợ phiền nên không cho nuôi.
Vậy mà anh lại mua cho Phi Phi một chú chó lớn, còn tình nguyện dắt chó đi dạo, dọn phân, thực sự là một người chăm chó tận tâm.
6
Mãi đến sáng hôm sau Cố Trạch mới về nhà.
Anh bảo rằng Phi Phi bị viêm ruột nặng, cần nhập viện theo dõi, và cô bé chỉ chịu ăn khi anh mua đồ ăn sáng ở nơi mà cô bé thích.
Giọng nói của anh chứa đựng tình cảm âu yếm, như thể cô bé mới là con gái ruột của anh.
Tôi không muốn nghe thêm nữa, lập tức cắt ngang:
"Tôn Nhất Nhiên nói rằng anh đã nhường suất học của Tiểu Duệ cho con bé?"
Gương mặt của người đàn ông trước mặt thoáng lộ vẻ bối rối.
Nhưng anh nhanh chóng phản ứng:
"Tiểu Duệ thông minh giống anh, học ở đâu cũng thành tài.
"Hồi cấp ba, anh phải vất vả lắm mới giúp Nhất Nhiên ôn tập để đậu cùng trường với anh.
"Phi Phi giống mẹ, ngốc nghếch, cần vào trường trọng điểm của thành phố để có nền tảng tốt hơn."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Không gian chìm vào im lặng.
Tôi nhìn chằm chằm vào Cố Trạch.
Dần dần, anh bắt đầu lộ vẻ lúng túng.
Một lúc sau, anh mới nói:
"Năm xưa là do anh không khuyên ngăn Nhất Nhiên, để cô ấy tin nhầm người, mới ra nông nỗi này.
"Anh xem cô ấy như em gái ruột, em là vợ anh, cũng nên đối xử tốt với mẹ con cô ấy một chút."
Đàn ông đúng là có lối suy nghĩ kỳ quái.
Họ dường như nghĩ rằng, khi một người phụ nữ yêu mình, cô ấy sẽ vui lòng chịu đựng mọi điều anh ta sắp đặt.
Dù là vì một người phụ nữ khác?
Sau một lúc lâu không nghe tôi trả lời, cuối cùng Cố Trạch nhận ra có điều gì không ổn:
"Trần Nhan, em không thực sự giận đấy chứ?"
Anh dường như nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu lên, nói một cách kiêu ngạo:
"Nói chung em đừng làm loạn nữa! Nhà đó là anh mua, anh muốn cho ai dùng suất học là quyền của anh, em không có quyền can thiệp."