Trần Nhan - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-11-06 14:32:47
Lượt xem: 850
13
Khi Cố Trạch trở về, cũng là lúc gần tới ngày khai giảng.
Anh có chút áy náy, đưa ra món đồ chơi Transformers đặt trước mặt con trai:
"Tiểu Duệ, sắp vào tiểu học rồi. Bố có việc không thể đưa con đến trường mới, nhớ nghe lời mẹ nhé."
Tiểu Duệ thờ ơ nhận lấy món đồ chơi, nhưng vẫn chúi đầu vào quyển truyện song ngữ mà Tư Hoài Thư tặng.
Thấy con trai tỏ ra lạnh nhạt, Cố Trạch nghi ngờ tôi nói xấu anh trước mặt con:
"Trần Nhan, anh ở ngoài kia cực khổ kiếm tiền là để tạo điều kiện sống tốt cho mẹ con em.
"Nhìn Tôn Nhất Nhiên xem, một mình chăm con, còn phải lo cho bố mẹ, mạnh mẽ hơn em biết bao nhiêu."
Bị mắng một trận không kịp trở tay, tôi thấy bực mình.
Liền ném cái ly xuống chân anh:
"Đừng vừa về đã sủa như chó điên. Anh đưa mẹ con Tôn Nhất Nhiên đi chơi quanh Thượng Hải suốt tám ngày, ở Disneyland hai lần liền.
"Giờ mang một món đồ chơi tầm thường về để dỗ con, tôi còn chẳng nhắc đến chuyện đã cướp suất học của nó đâu đấy."
Cố Trạch sững sờ.
Dù coi thường tôi làm nội trợ, anh cũng không muốn đóng vai người cha tệ bạc trước mặt con.
"Trần Nhan, em đang nói linh tinh gì thế?
"Anh đi công tác ở Thượng Hải, chẳng qua là tình cờ gặp mẹ con họ."
"Giả vờ, anh cứ tiếp tục mà giả vờ!"
Tôi lấy ra bản in từ trang cá nhân của Tôn Nhất Nhiên, "bốp" một cái ném vào mặt Cố Trạch.
Sau bao nhiêu năm kết hôn, bàn ăn ở nhà chưa từng bị lật như hôm nay, vậy mà lần này tôi đã làm được.
Cố Trạch vội vàng cúi xuống nhặt, đôi mắt lanh lợi của Tiểu Duệ nhìn về phía anh:
"Bố, nếu bố muốn làm bố của người khác, chắc con sẽ buồn đấy.
"Nhưng con sẽ không buồn lâu đâu.
"Con có mẹ yêu thương con, nếu mẹ không cần bố, con cũng không cần bố nữa."
Cố Trạch giật mình:
"Tiểu Duệ, đừng nghe mẹ con nói bậy, bố chỉ có mình con là con trai."
Tôi càng thêm chọc tức:
"Đúng vậy! Anh chỉ có một đứa con trai, nhưng lại có hai đứa con gái. Một đứa gọi anh là sugar daddy, đứa kia gọi là bố Cố."
Đây cũng là bằng chứng mà Tôn Nhất Nhiên đã cung cấp.
Cô ấy cố tình gọi vào điện thoại của tôi, không nói gì, chỉ để tôi nghe tiếng cô và Phi Phi tranh nhau gọi "bố" với chồng tôi.
Giữ lại bằng chứng là thói quen tốt.
Tôi đã ghi âm hết lại.
14
Cố Trạch không thể thoái lui được nữa, liền trút giận lên tôi:
"Trần Nhan, nếu em cứ tính toán, vạch lá tìm sâu thế này thì thật vô nghĩa."
"Vậy việc anh ve vãn bạch nguyệt quang ngay trước mắt vợ mình, tiêu tiền cho con gái của cô ấy thì lại có ý nghĩa?"
"Em từ khi nào biến thành loại đàn bà đanh đá, độc ác, ăn nói ghê tởm khó nghe như vậy?"
Tôi không muốn nói thêm gì nữa.
"Bốp" – tôi mạnh tay tát vào mặt anh.
Bà Tư nói rất đúng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tran-nhan/phan-5.html.]
"Sống mà không nghĩ ngợi, vô tâm vô phế thì mới sống được. Bỏ qua sự lễ độ, cuộc đời sẽ dễ thở hơn nhiều."
Cố Trạch nhìn tôi với vẻ không tin nổi:
"Nhan Nhan, em tát anh? Em sao nỡ đánh anh?"
Ánh mắt của anh đầy kinh ngạc và có chút ấm ức.
Tôi bất giác muốn bật cười.
Ngày trước, khi Cố Trạch bị đối thủ chơi xấu, bị đánh đến thương tích đầy mình.
Tôi từng chăm sóc vết thương cho anh, giúp anh tắm rửa và thay quần áo, đau lòng đến rơi nước mắt.
Anh nắm lấy tay tôi, kéo lên môi:
"Nhan Nhan, thấy anh bị thương, em đau lòng đến vậy sao?"
"Anh là người đàn ông của em, em không cho phép ai làm tổn thương anh."
Đó là lúc chúng tôi nồng nàn yêu thương nhau nhất.
Nếu không, tôi đã không rút hết của hồi môn của bố mẹ để lại và số tiền tích góp để giúp anh khởi nghiệp.
Nhưng thời gian qua đi, rất nhiều thứ đã thay đổi.
15
Vì giận dỗi, Cố Trạch chuyển ra ngoài ở.
Tôi đoán anh đã đến căn hộ ở khu trường trọng điểm, để tiện cho Tôn Nhất Nhiên và con gái cô ấy.
Quả là lòng người đàn ông này thật dễ đoán!
Ngày nhập học, Cố Trạch quả nhiên nắm tay Phi Phi đến trường.
Cô bé mặc đồng phục mới của trường trọng điểm, theo sau là người mẹ mặc đồng phục phiên bản người lớn, nổi bật giữa đám đông.
Cô ta thật không sợ người khác cười nhạo vì ăn mặc như vậy để tỏ vẻ trẻ trung.
Tôi nhìn thoáng qua con trai, trông thằng bé có vẻ buồn bã.
Cũng đúng thôi.
Người cha từng yêu thương mình, giờ lại dành hết trái tim cho người khác, ai mà chấp nhận nổi?
Cố Trạch quay đầu thấy chúng tôi, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Anh buông tay Phi Phi, nhanh chóng bước tới trước mặt tôi:
"Trần Nhan, sao em có thể vì giận dỗi mà để con bỏ học?"
"Trên đời không chỉ có mình anh mua được nhà ở khu trường trọng điểm, không có lý gì con riêng của người thứ ba có thể vào học mà con trai tôi lại không."
"Trần Nhan, nói cho đàng hoàng, giữa anh và Nhất Nhiên chẳng có gì cả."
"Đừng nói với tôi rằng hai người ở lại phòng ngủ công chúa của Disney để nói chuyện sao, trăng hay mơ ước."
"Em hiểu lầm rồi! Hôm đó Phi Phi bị sốt, Nhất Nhiên không thể lo xuể nên anh mới ở lại."
"Giải thích cũng chỉ là che đậy. Con trai chúng ta bị bệnh, anh đã chuyển ra phòng khách, nói là sợ lây bệnh ảnh hưởng đến công việc."
Cố Trạch nghẹn lời, mặt lộ chút ngượng ngùng.
Nhưng tôi thì lại thấy rằng, từ khi tôi buông bỏ lòng tự trọng, thế giới bỗng trở nên sáng sủa hơn.
Cố Trạch hạ giọng dịu dàng:
"Chúng ta đã từng hứa với nhau, dù có mâu thuẫn cũng không làm ầm lên trước mặt con.
"Nhan Nhan, em ngoan nào, đưa Tiểu Duệ trở về ngôi trường bên chúng ta, tối nay anh về sẽ giải thích."
"Không cần. Tiểu Duệ đã làm thủ tục nhập học, sẽ học ở đây."
"Không thể nào! Em làm cách nào mà được?"
"Chỉ cần chuyển hộ khẩu là xong."