TRẦN THƯ NINH - 7.1
Cập nhật lúc: 2024-06-23 19:39:29
Lượt xem: 1,337
7
Khi mọi thứ đã rõ ràng, sự chiếm hữu của Tống Thiền bùng nổ hoàn toàn.
Cô ta không còn ngoan ngoãn ở nhà, mà quấn lấy Chu Dịch ngày càng chặt hơn.
Chu Dịch vốn muốn cải thiện danh tiếng trong công ty, nhưng giờ danh tiếng càng tệ.
Anh ta không còn tâm trí để quấy rầy tôi.
Thời gian cứ thế trôi qua đến hết thời gian chờ đợi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngày lấy giấy ly hôn.
Anh ta miễn cưỡng kéo dài thời gian.
Cho đến khi tôi gỡ anh ta ra khỏi danh sách đen và gửi tin nhắn cho anh ta.
Tôi nói rằng nếu anh ta ngồi tù hai năm, tôi vẫn có thể lấy danh nghĩa ly thân để kiện anh ta ly hôn.
Anh ta mới không tình nguyện xuất hiện.
Khi gặp tôi, mắt anh ta đỏ hoe.
Anh ta nói: "Thư Ninh, tôi lại mơ về quá khứ của chúng ta."
"Giờ tôi không thể phân biệt được người khác thích tôi vì tôi là Chu Dịch hay vì tôi là tổng giám đốc Chu."
Anh ta nói, gần như muốn rơi nước mắt, "Trước đây, khi tôi không phải là tổng giám đốc Chu, chỉ có em đối xử tốt với tôi. Tôi bị tiền bạc và quyền lực làm mờ mắt, tôi không tốt, Thư Ninh, hãy cho tôi một cơ hội nữa được không?"
Anh ta nói, gần như van xin nhìn tôi, không muốn vào cửa Ủy ban Nhân dân.
Tôi chỉ có thể nhìn về phía Tống Thiền, người luôn đi theo anh ta.
Tống Thiền xông tới định đánh tôi, nhưng bị vệ sĩ của tôi giữ lại, cô ta khóc lóc ầm ĩ: "Chu Dịch, anh không cần con trai của nhà họ Chu nữa sao? Anh cứ nhìn họ bắt nạt em thế này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tran-thu-ninh/7-1.html.]
Sắc mặt Chu Dịch tối sầm lại.
Tôi cười lạnh: "Chu tổng nên nhanh lên, nếu làm tổn thương cháu trai vàng của gia đình, mẹ anh sẽ hận c.h.ế.t anh đấy."
Nghe vậy, Chu Dịch đau khổ nhắm mắt lại. Cuối cùng, tôi đã cầm được giấy ly hôn trong tay.
Khi chia tay trước cửa Ủy ban Nhân dân, Chu Dịch vẫn không nỡ rời xa.
Anh ta nhìn tôi, mắt đầy lưu luyến: "Thư Ninh, nếu có thể..."
"Không thể đâu." Tôi cười tươi nhìn anh ta, "Chu Dịch, vì trước đây tôi cùng anh chịu khổ, cuối cùng ngọt ngào lại dành cho người khác. Để công bằng, cũng đến lượt anh chịu khổ rồi."
Nghe vậy, sắc mặt Chu Dịch tái nhợt.
Đến lúc này, anh ta mới tỉnh ngộ, nhận ra vấn đề nghiêm trọng.
Anh ta vội vàng liên lạc với thư ký, chạy đến công ty.
Đến nơi, anh ta nhận được tin mình bị Hội đồng Quản trị sa thải.
Thư ký cũ của anh ta đến tiễn anh, người ta khách sáo yêu cầu anh rời đi, đồng thời khuyên anh làm người không nên quá cao ngạo.
Chu Dịch muốn liên lạc với tôi, nhưng anh ta không xứng.
Giờ tôi là tổng giám đốc, anh ta chỉ là Chu Dịch, gọi điện thoại riêng cho tôi phải hẹn trước.
Nhận ra tôi đã thực sự hành động, Chu Dịch bình tĩnh lại rất nhanh.
Có lẽ anh ta đã cảm nhận được điều sắp xảy ra.
Anh ta chọn gọi điện cho Tống Thiền với giọng điệu dịu dàng như xưa.
Họ nhanh chóng lấy giấy kết hôn.
Chu Dịch còn giao cho Tống Thiền một loạt việc phải chăm sóc mẹ anh ta như thế nào.
Tống Thiền đắm chìm trong niềm vui sắp trở thành bà chủ giàu có, ứng phó qua loa.