Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trấn Viễn Tướng quân - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-06-13 10:25:58
Lượt xem: 2,301

4

 

Ta ở Tô gia nửa tháng, càng ngày càng có ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta.

 

Buổi tối, ta mặc y phục nam giới, một mình trèo tường và đi đến tiệm vàng lớn nhất ở kinh thành, Kính hoa Thủy Nguyệt lâu.

 

Đến nơi, ta đi thẳng lên tầng 3 và ném một túi vàng cho quản sự.

 

"Ta muốn gặp ông chủ của ngươi, đây là quà gặp mặt."

 

Quản sự cầm lấy một một thỏi cắn một miếng, xác nhận đó là vàng thật rồi cung kính lùi lại.

 

Nửa giờ sau, cánh cửa đóng kín của cánh cửa bị đẩy ra. Một nam nhân đeo mặt nạ cáo trắng chậm rãi bước vào. Nửa khuôn mặt lộ ra giống như vầng trăng Trung thu, như tuyết mùa đông, đôi môi như cánh đào, đôi mắt như ngôi sao, chiếc áo choàng gấm trắng viền sọc ôm lấy thân hình cao gầy của hắn.

 

Ánh nến vàng ấm áp phác họa dáng người của hắn, thêm chút ánh sáng dịu nhẹ cho hắn, đồng thời cũng lộ ra một chút gầy yếu trên cơ thể hắn.

 

Dù không nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt nhưng có thể đoán được đó là khuôn mặt quyến rũ như thế nào.

 

Tim ta lúc này đập có chút nhanh, như có ngựa hung dữ đang lao thẳng vào tim.

 

Ở Mặc Bắc, ta đã quen nhìn thấy những nam nhân cứng rắn với ngoại hình khác thường, bây giờ nhìn thấy nam nhân này trên người có chút suy nhược, trong lòng ta lập tức cảm động.

 

Khi nhìn thấy ta, đôi mắt hắn chớp chớp và đôi môi mỏng hơi nhếch lên.

 

“Ta không biết, cô nương muốn gì ở ta?” Hắn nhìn thấu lớp ngụy trang của ta.

 

Giọng nói của hắn trong trẻo như suối, nhẹ như lông hồng, lọt vào tai ta có cảm giác hơi ngứa ran.

 

Sau khi nhiệm vụ kết thúc, nếu hắn không có thê thiếp thì việc theo đuổi hắn có lẽ là một ý tưởng không tồi.

 

"Lần này ta tới không phải là tìm Lâu chủ Kim Hoa Thủy Nguyệt lâu, mà là đi tìm Lâu chủ Lưu Thanh lâu ."

 

Ta một tay chống cằm nhìn hắn chằm chằm: “Lâm lâu chủ, ngươi có muốn kiếm tiền không?”

 

Hắn nhàn nhã bước về phía ta, khi hắn ngồi xuống trước mặt ta, mùi thơm của tuyết liên (hoa sen tuyết) và mùi thuốc thoang thoảng trên cơ thể hắn phả vào mặt ta.

 

Hắn cũng bắt chước động tác của ta, một tay chống cằm, đôi mắt sáng ngời ý cười, đôi môi mỏng hơi hé ra: “Cô nương định đưa ra bao nhiêu tiền?”

 

Ta nghĩ đi nghĩ lại mới nhận ra rằng chúng ta đã bí mật tìm kiếm người này hơn mười năm mà vẫn không tìm thấy, nếu thực sự không có lựa chọn nào khác thì chúng ta đã không đến đây.

 

Nghĩ đến những khoản lợi nhuận mà biểu ca ta đã chia cho ta từ việc giao thương bao năm qua, ta không hề thiếu tiền. Ta giơ một ngón tay ra và nói: “Mười nghìn lượng.”

 

Biểu cảm của hắn vẫn không thay đổi.

 

Không đủ sao? Bây giờ làm công việc gián điệp có lãi lắm phải không?

 

"Hai vạn lượng."

 

Hắn vẫn không trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tran-vien-tuong-quan/phan-4.html.]

 

Khi ta nhắc đến một trăm ngàn lượng, hắn rất bình tĩnh. Chậc chậc, nhìn một người điềm tĩnh trong sáng như vậy mà sao lại yêu tiền đến thế?

 

Ta một tay đỡ bàn, nhảy đến bên cạnh hắn, dùng tay nắm lấy cổ áo hắn, hung hăng nói: "Ta khuyên ngươi nên biết điểm dừng, một trăm ngàn lượng là đủ rồi, nó có thể cung cấp cho binh sĩ trong vài tháng. . .”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Có người ở ngoài nghe thấy tiếng động muốn vào nhưng bị hắn ngăn lại, rồi hắn bất ngờ tiến lại gần ta. Ta có thể cảm nhận được cảm giác ngứa ran trên mặt mình từ hơi thở của hắn.

 

Nếu không phải ta để ý thấy hắn không có ác ý với ta, còn ta có chút bối rối về giới tính thì ta đã đuổi hắn ra ngoài.

 

"Vị cô nương này, nàng thật thanh tú. Khi nhìn thấy nàng, ta rất vui."

 

Mắt ta chợt mở to, hắn, hắn thích ta à?

 

Hắn, hắn có thấy sắc nổi lòng tham như ta không?

 

Tô Phù Nguyệt, bình tĩnh lại!

 

Ta buông hắn ra, giả vờ suy nghĩ, một lúc sau ta mới nói: “Trước tiên hãy tìm một người cho ta, tìm được nàng rồi ta sẽ cân nhắc xem có nên chấp nhận tình yêu của ngươi hay không.”

 

Hắn cười nhẹ: “Được, tùy nàng.”

 

Cho đến khi trở lại Lãm Nguyệt Các, ta mới cảm thấy có chút thần bí, Lâu chủ Lưu Thanh lâu Đại Dĩnh triều thực ra cũng hời hợt như ta và hành động dựa trên vẻ ngoài.

 

"Tiểu thư, người bị sao vậy? Người mất trí rồi."

 

Phục Linh nhẹ nhàng lay tay ta, ta định thần lại và uống một cốc nước.

 

"Phục Linh, tình huống bên Trần Quốc công thế nào?"

 

Trần Quốc công và ngoại tổ phụ ta đều là những công thần đã theo chân tiên hoàng kiến lập Đại Dĩnh triều và đóng vai trò quyết định trong triều đình. Hắn cũng là ngoại tổ phụ của Sở Cẩm Xuyên.

 

Vì sự có mặt của hắn nên địa vị Thái tử hiện tại của Sở Cẩm Nghiêu không được đảm bảo.

 

Ngoại tổ phụ ta và ngoại tổ phụ của Thái tử là huynh đệ kết nghĩa.

 

"Gián điệp không tìm được tin tức hữu dụng nào, Trần Quốc công rất cẩn thận, mỗi lần xuất hành đều mang theo rất nhiều thị vệ, người của chúng ta không có cách nào dò xét."

 

Ta cười khẩy: “Càng thận trọng thì càng ác độc. Hãy cứ theo dõi cẩn thận.”

 

Trần Quốc công là một con cáo già, vì vậy hãy bắt đầu từ những người xung quanh hắn, chẳng hạn như Nhị tế nữ của hắn, Hộ bộ Thượng thư, Ôn Chính Cầm.

 

Ta dự định sẽ tự mình để mắt tới người này.

 

Hiện tại nhàn rỗi cũng không sao, bang hội của Tô gia tạm thời không dám động tới chuyện của ta.

 

Tô Trĩ Nguyệt đã sống ở Lãm Nguyệt Các của ta hơn mười năm, khi ta trở về, Tô Trĩ Nguyệt đã thay đổi từ nhi tức phụ (nàng dâu) được Trần Quý Phi sủng ái thành người khiến nàng khó chịu.

 

Trần Quý Phi đổ toàn bộ trách nhiệm chuyện hủy hôn ước của ta với Sở Cẩm Xuyên lên đầu Tô Trĩ Nguyệt, còn nhi tử của nàng chỉ bị phù phép mà thôi.

 

Suy cho cùng, việc hủy bỏ hôn ước với ta đồng nghĩa với việc mất đi sự ủng hộ của ngoại tổ phụ ta, một tiểu thiếp chỉ có Tô Truyền Bá vô tích sự làm hậu thuẫn, không có tác dụng gì đối với việc đưa Sở Cẩm Xuyên leo lên vị trí đó.

Loading...