Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trấn Viễn Tướng quân - Phần 9

Cập nhật lúc: 2024-06-13 10:27:27
Lượt xem: 1,066

9

 

Gió ở Mặc Bắc mang theo mùi cỏ xanh, ta ngửi một cách thoải mái và cảm thấy rất vui.

 

Cữu cữu ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai ta khen ngợi: “Không ngờ Diểu Diểu mới đến đây hơn chục năm trước vừa khóc vừa tìm mẫu thân, bây giờ lại có thể đảm nhận trách nhiệm bảo vệ gia tộc và đất nước của chúng ta."

 

Ta cầm lấy bầu rượu trắng cữu cữu đưa và nói: "Cháu còn phải học hỏi nhiều. Nhờ có cữu cữu đã đi sâu vào trại địch để tìm ra con đường vận chuyển lương thực nên chúng ta mới đi suôn sẻ như vậy”.

 

Cữu cữu cười mấy tiếng: “Chiến thắng là công lao của mỗi binh sĩ. Sau khi đánh bại quân Khiết Đan, chúng ta có thể quay lại cuộc sống trước đây”.

 

Giọng ta nghiêm túc, nói từng chữ một: “Cữu cữu, điều cháu muốn không chỉ là đuổi quân Khiết Đan mà còn khiến Khiết Đan đầu hàng Đại Dĩnh mãi mãi”.

 

Mặc dù một hiệp định đình chiến tạm thời có thể đạt được hòa bình ngắn hạn, nhưng không ai có thể đảm bảo hòa bình này sẽ kéo dài bao lâu. Cách tốt nhất là đột nhập vào Hoàng cung của Khiết Đan Khan  và yêu cầu họ viết thư đầu hàng và trở thành nước chư hầu của Đại Dĩnh.

 

Ta đưa chiếu chỉ của Sở Cẩm Nghiêu ban cho cữu cữu. Trong đó nói, nếu có thể hãy lấy người đứng đầu Khiết Đan Khan để an ủi tinh thần anh dũng của quân ta. Ta nhờ Sở Cẩm Nghiêu viết điều này để thuyết phục binh sĩ của Tạ gia ở mức tối đa.

 

Cữu cữu trầm mặc hồi lâu, uống hết rượu trong ấm, lau miệng: "Cháu là chủ soái, ta nghe lời cháu, một trận có thể mang lại hòa bình lâu dài, đáng giá."

 

Lại là một tháng giao tranh ác liệt, ta dũng cảm dẫn binh sĩ của Tạ gia xông thẳng vào hoàng cung Khiết Đan.

 

A Lặc Na dùng cung tên b.ắ.n vào ta, sau khi ta né được, nàng ta tỏ ra nghiêm nghị và rút đao ra định c.h.é.m ta.

 

Trong cuộc chiến, nàng ta đã thay đổi hình tượng nhu nhược trước đây của Tô Trĩ Nguyệt, trầm giọng nói: "Tô Phù Nguyệt, ta thực sự hối hận vì đã không gi..ết c..hết ngươi khi ngươi còn nhỏ."

 

Ta nghiêng người đ.â.m cây giáo tua đỏ vào tay nàng, nàng ta buông thanh đao ra, né tránh rồi nhanh chóng nhặt lấy thanh đại đao.

 

"Thật đáng tiếc, hối hận cũng không có ích gì."

 

Vừa dứt lời, ta đã nhanh chóng đánh nàng, khi nàng chống cự bằng thanh đại đao, ta nhanh chóng rút thanh kiếm mềm từ thắt lưng ra bằng tay trái và cào vào bụng nàng với tốc độ nhanh như chớp, nàng cảm thấy đau đớn và lùi lại, ta lại dùng thương đuổi đánh nàng.

 

Khi nàng nhìn ta, cây thương đ.â.m thẳng vào giữa lông mày của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tran-vien-tuong-quan/phan-9.html.]

 

Để đảm bảo rằng nàng ta sẽ không thể sống sót, ta đá nàng ra và chạy thẳng về phía Hoàng cung của Khiết Đan Khan , hắn đang ngồi trên ngai vàng, khi nhìn thấy chúng ta, trong mắt hiện lên một chút buồn bã.

 

"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng Khiết Đan sẽ c..hết trong tay ta. Tướng quân Đại Dĩnh, ngươi có thể hứa với ta một điều được không?"

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Ta cất cây thương đi, trầm ngâm một lúc, ngay cả khi sắp c..hết, lời nói của hắn vẫn rất tử tế.

 

"Ngươi nói đi, chỉ cần không đi quá phận, ta nhất định sẽ đồng ý, ta có thể đưa ra quyết định."

 

Hãn nói: “Hy vọng Đại Dĩnh sau khi thống trị Khiết Đan sẽ không làm hại dân tộc của ta. Khi hai nước đánh nhau, người chịu thiệt là dân chúng”.

 

Ta đồng ý, hắn không cần phải nói, ta sẽ làm, sau khi chinh phục Khiết Đan, những người này đều là dân chúng của Đại Dĩnh, tự nhiên chúng ta sẽ không làm gì bọn họ.

 

Sau khi nhận được lời hứa của ta, Khiết Đan Khan  rút con d.a.o găm ra và đ.â.m vào tim mình.

 

Lúc này, cuộc chiến giữa Đại Dĩnh và Khiết Đan kết thúc với việc vua Khiết Đan tự sát, Dại Dĩnh thống nhất hai nước.

 

Ngoại tổ phụ ta tỉnh lại và nhờ cữu cữu tạm thời canh gác bên Khiết Đan trong khi ta trở lại triều đình. Lần này ta không vội vàng như lúc xuất chinh, đi bộ hơn hai mươi ngày mới trở về kinh thành.

 

Ngày chúng ta trở về, giống như lúc ta đi, đám người của Sở Cẩm Nghiêu đang đợi chúng ta ở ngoài cổng thành.

 

Khi nhìn thấy hắn, ta lập tức xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt hắn và trịnh trọng nói: "Bệ hạ, Tô Phù Nguyệt rất vui vì đã hoàn thành sứ mệnh của mình."

 

Hắn bế ta lên và nói với những người lính phía sau: "Cảm ơn các ngươi đã liều mạng bảo vệ Đại Dĩnh. Thật vinh dự cho Đại Dĩnh khi có các ngươi! Các ngươi là những anh hùng của Đại Dĩnh!"

 

Những binh sĩ đồng thanh hét lên: "Hoàng thượng vạn tuế!"

 

Sở Cẩm Nghiêu hoàn toàn lấy lại tinh thần quân sự.

 

Những người xung quanh cũng hét lên: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vận vạn tuế."

 

Hắn cũng chiếm được trái tim của dân chúng.

Loading...