Trăng lặn - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-07-09 23:27:26
Lượt xem: 77
Tất nhiên là tôi biết.
Lúc này giáo viên tuyển sinh đặc biệt được Lục Tâm Đình mời đến đang ngồi dưới khán đài.
Ở kiếp trước, sau khi nghe bản "Ánh trăng" của Lâm Tửu.
Ông ấy đã liên lạc với cô ta vào cuối buổi lễ, còn hỏi liệu cô ta có đồng ý chấp nhận suất đặc cách trúng tuyển duy nhất hay không.
Lâm Tửu đồng ý.
Đây chỉ là bước đầu tiên trong tương lai tươi sáng của cô ta mà thôi.
Sau đó, dưới sự dày công sắp xếp của Lục Tâm Đình, cô ta đã được một bậc thầy trong giới âm nhạc nhận làm đệ tử cuối cùng ở trường.
Vì đóng phim, tôi sắp vào vai một thiên tài piano mắc chứng tự kỷ.
Dưới sự sắp xếp của quản lý, tôi đến gặp bậc thầy đó để học hỏi.
Chẳng qua lại đúng lúc gặp phải Lâm Tửu.
Buổi tối về nhà, tôi bị Lục Tâm Đình chặn trước cửa.
Anh ta nhìn tôi với vẻ chán ghét: "Lục Tâm Hỉ, mày đã xong chưa hả?"
"Chỉ vì không có cái gì giỏi bằng A Tửu mà mày ghét cô ấy đến mức xé nát nhạc phổ mà cô ấy chép tay cho giáo viên à?"
"Đúng là thứ mất nết."
Tôi ngơ ra mất mấy giây, tới khi tỉnh táo lại, tôi muốn thanh minh cho bản thân theo phản xạ.
Lại bị một cái phẩy tay của anh ta ngắt lời:
"Nói dối quen thói."
"Tao sẽ không tin một lời ngụy biện nào của mày."
...
Giữa lúc khán giả đang xôn xao, tôi nghe thấy có người hét lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-lan-vxkl/chuong-17.html.]
"Máu, cậu mau nhìn xem váy của cô ấy dính đầy m.á.u kìa!"
Chiếc váy loang lổ đầy những m.á.u và bụi bẩn, tóc tai bù xù, mắt cá chân sưng tấy.
Mọi chi tiết trên người tôi đều chứng minh những gì tôi nói là thật.
Lâm Tửu đang bám vào ghế chơi đàn, loạng choạng bò dậy.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi chứa đầy phẫn nộ và hận thù cuồn cuộn, cuối cùng lại quay về vẻ yếu đuối ngây thơ thường ngày.
"Bạn học Lục, tớ không biết cậu đang nói cái gì, có lẽ cậu hiểu lầm gì rồi."
"Nhưng bây giờ là màn trình diễn của tớ, vì tôn trọng khán giả, cậu không nên xuất hiện đột ngột như vậy."
Đào Hố Không Lấp team
Lục Tâm Đình giận dữ đứng bật dậy khỏi hàng ghế khán giả, cao giọng quát mắng tôi:
"Mày điên rồi Lục Tâm Hỉ!"
Tôi làm như không nghe thấy anh ta nói gì, thẳng tay đẩy Lâm Tửu ra rồi ngồi xuống ghế chơi đàn.
Tôi bắt đầu chơi "Bản giao hưởng Định mệnh" của Beethoven.
Kiếp trước, để chơi đàn thật trong phim, tôi đã không dùng thế thân.
Cũng đã học kỹ bản nhạc này suốt ba tháng.
Tuy không quá thông thạo, nhưng cũng đủ dùng trong những trường hợp như thế này.
Tiếng đàn piano sôi sục cùng tiếng dòng điện rất nhỏ vang vọng khắp mái vòm rộng lớn của hội trường.
Chơi xong bản giao hưởng "Định mệnh", tôi quay lại nhìn chằm chằm cô ta, hùng hồn nói:
"Mày đã phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của tao, gây xích mích giữa tao và anh trai, còn tung tin đồn bậy bạ về tao trước mặt gia đình và bạn bè tao... Mấy thứ này đều là chuyện nhỏ, tao sẽ trả lại chúng theo cách của mình."
"Nhưng mày dám xúi giục Giang Thiêm đẩy tao xuống cầu thang, muốn tao ngã gãy chân tôi chỉ để ngăn cản tao xuất hiện trên sân khấu này..."
Tôi dừng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bỗng nhiên tái nhợt của cô ta, cười khẩy:
"Piano là thứ mà mày tự hào nhất, nhưng ngay cả đứng chung một sân khấu mà mày cũng không có tự tin sẽ đánh bại tao hả?"