Trăng lặn - Chương 9-10
Cập nhật lúc: 2024-07-09 23:19:37
Lượt xem: 217
Cuối cùng bữa tiệc sinh nhật này đã không thể kết thúc tốt đẹp.
Bởi vì khi tôi đang mạnh mẽ đối mặt với Lục Tâm Đình, cuối cùng bố mẹ tôi cũng quay lại.
Họ lịch sự cảm ơn khách khứa và tiễn họ về.
Lâm Tửu đang muốn lặp lại chiêu trò tương tự trước mặt mẹ tôi, tiếp tục kể khổ thì bị bà mỉm cười chặn họng: "Xin lỗi nhé bạn học này, nhà họ Lục chúng tôi sẽ tự giải quyết chuyện trong nhà, mời cháu về trước cho."
Lâm Tửu cứng họng, rưng rưng nước mắt nhìn Lục Tâm Đình rồi quay người rời đi.
Khi chỉ còn lại tôi và Lục Tâm Đình trong nhà, cuối cùng bố tôi cũng nghiêm mặt lên tiếng: "Được rồi, bây giờ thì nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi."
Lục Tâm Đình chưa kịp mở miệng, tôi đã giành nói trước: "Cách đây không lâu, có một học sinh mới chuyển đến trường con. Cô ta vừa chuyển đến đã nổi điên tự xối nước lên đầu mình, còn khăng khăng nói là con hắt nước vào cô ta, nói là con bắt nạt cô ta. Sau này con mới biết người này chính là học sinh nghèo mà anh trai con vẫn luôn tài trợ, tên là Lâm Tửu."
Lục Tâm Đình đang ngồi trên sofa đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ ngỡ ngàng.
Bất ngờ chưa anh trai?
Tôi phát hiện ra hai người lén lút qua lại từ lâu rồi.
Tôi dụi đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Thật ra con cũng không trách cô ta, cũng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà thôi, con không đón cũng được. Con chỉ buồn là vì sao anh trai con lại không tin con..."
Trên đời này, Lâm Tửu không phải là người duy nhất biết giả vờ làm cô bé ngây thơ.
Trong tiếng khóc nức nở của tôi, bố tôi đã kết thúc vấn đề: "Được rồi, bất kể là ai bắt nạt ai thì cũng không được làm loạn nữa."
"Làm to chuyện rồi truyền ra ngoài, sẽ không tốt cho mấy đứa đâu."
"Chuyện này kết thúc ở đây thôi."
Trở lại trường học, tôi bắt đầu công khai bắt nạt Lâm Tửu.
Đổ mực vào ngăn bàn của cô ta, cười nhạo khi cô ta đọc thuộc lòng bài khóa bằng thứ tiếng Anh đặc giọng tiếng Trung.
Xé bài kiểm tra Vật lý của cô ta thành từng mảnh rồi rắc chúng lên đầu cô ta.
"Đi đi, đi mách lẻo tiếp đi."
Tôi mỉm cười nói: "Đây không phải là chuyện mày giỏi nhất hả?"
Một mảnh giấy vụn bám trên tóc cô ta rơi xuống đất.
Cô ta nhìn tôi, trong mắt cô ta lóe lên vẻ căm thù đến tận xương tủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-lan-vxkl/chuong-9-10.html.]
Cuối cùng cô ta vẫn run rẩy, khóc lóc xin lỗi tôi: "Tớ xin lỗi, xin lỗi bạn học Lục. Nếu tớ đã làm gì khiến cậu không vui thì tớ xin lỗi, tớ sửa sai được không?"
"Mày còn sống là tao thấy không vui rồi."
Tôi tò mò nhướn mày: "Mày muốn sửa thế nào đây? Mày sẽ đi c.h.ế.t ngay bây giờ à?"
Cô ta cứng họng há mồm, không thốt ra nổi một lời.
Cuối cùng cô ta chỉ có thể tiếp tục khóc.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng làm ác nữ lại sảng khoái như vậy.
Tất nhiên là cô ta cũng nói với giáo viên rồi.
Giáo viên gọi tôi đến văn phòng.
Tôi vừa khóc vừa kể lại chuyện đã xảy ra trong tiệc tối sinh nhật của mình, cuối cùng lấy ra giấy chẩn đoán của bệnh viện: "Vì ngày đó bạn ấy tung tin đồn, anh trai em đã mắng em trước mặt rất nhiều người. Lần nào nhớ đến chuyện đó em cũng khóc, ngay cả khi ngủ cũng giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng."
"Đến giờ em vẫn phải đi khám bác sĩ tâm lý và uống thuốc đều đặn. Bác sĩ nói em bị trầm cảm nặng."
Cuối cùng, giáo viên còn phải an ủi ngược lại tôi.
Tất cả mọi người đều nhìn ra tôi không ưa Lâm Tửu.
Tô Lam lấy làm khó hiểu: "Sao cậu cứ phải nhắm vào cậu ta thế? Cậu ta đã làm chuyện gì xấu à?"
Tôi ngước lên mỉm cười với cô ấy: "Không thể bởi vì mình là đồ xấu tính, ỷ vào nhà mình có tiền nên khinh thường bạn học mới có hoàn cảnh nghèo khó hả?"
"Bớt đi."
Cô ấy trợn mắt nhìn tôi: "Nếu cậu là loại người như vậy thì sao không bắt nạt mình này? Nhà mình còn nghèo hơn nhà cậu ta nhiều."
"Ngày đầu tiên chúng ta trở thành bạn bè, cậu đã bao hết đồ dùng học tập trong ba năm cấp ba của mình. Bảo mình tin rằng cậu bắt nạt bạn học thì thà mình tin bản thân là Võ Tắc Thiên còn hơn."
"Chút logic này mình vẫn hiểu được."
Đúng.
Đào Hố Không Lấp team
Ai cũng hiểu được điều này.
Nhưng chính anh trai tôi và người tôi thích lại không hiểu được.
Tôi nhếch môi, nhưng trong mắt không hề có ý cười.