Tràng Nam Tường tiểu thư - Chương 5.2
Cập nhật lúc: 2024-05-25 10:08:39
Lượt xem: 5,477
Di nương quả nhiên là người tàn nhẫn, không phải con ruột của mình, ra tay thật sự không nương tay chút nào.
"Biểu ca, xin lỗi huynh, muốn trách thì trách di nương đi, muội cũng rất thiệt thòi."
Đứng im nhắm mắt suy nghĩ một lát, nhỏ giọng đọc thầm các bước tiếp theo.
"Cởi áo, ngồi lên, hôn tai, hôn môi, áp sát…"
Bộ váy màu sen hồng trên người chậm rãi tuột xuống, lộ ra áo yếm màu hồng phấn, lúc cởi váy, ta do dự.
Hôm nay trời lạnh, hơi lạnh.
Cơ thể quan trọng, bị cảm lạnh thì không tốt.
Bàn tay đặt trên váy rụt lại.
Người trên giường nhắm chặt hai mắt, khẽ rên rỉ.
"Biểu ca, Nam Oanh cởi áo cho huynh nhé, huynh đổ nhiều mồ hôi như vậy, chắc là không lạnh đâu nhỉ?"
Chờ một lúc, hắn không trả lời, xem như là không từ chối.
Ngón tay thon dài loay hoay hồi lâu, vậy mà lại thắt dây lưng thành nút chết.
Ta ngơ ngác nhìn một lúc, nghi hoặc lên tiếng: "Ơ, đây là nút gì vậy…"
Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ.
Ta lập tức sởn tóc gáy, run rẩy hỏi: "Ai?"
Không ai trả lời.
Ta sợ hãi quan sát xung quanh, mọi thứ đều bình thường.
Thở phào nhẹ nhõm, ta vỗ vỗ mặt Chu Kim An, hắn vẫn đang lầm bầm trong miệng.
"Chắc chắn là do hai ngày nay ta quá vất vả, nên bị ảo giác rồi."
Không cởi được quần áo, bỏ qua, trực tiếp đến bước tiếp theo.
Chống hai chân đau nhức, miệng không ngừng "ối ối", ta cố gắng ngồi lên người Chu Kim An.
Xoay người muốn cúi xuống hôn tai hắn, vừa mới cúi được nửa chừng.
"A…"
Eo như kim châm, căn bản không thể cúi xuống được nữa.
Ta nhíu mày suy nghĩ.
Hôn tai, bỏ qua.
Hôn môi, bỏ qua.
"Biểu ca, xem như đã hôn rồi, chúng ta trực tiếp đến bước cuối cùng luôn đi."
Ta vén váy lên, chuẩn bị tạo dáng.
Đột nhiên sững người--
Lúc này đầu óc hỗn loạn tột độ, vô số người tí hon đang đánh nhau, lúc thì động tác này, lúc thì động tác kia.
Vậy mà lại không thể nhớ ra nổi một tư thế hoàn chỉnh.
May mà ta có mang theo quyển sách kia, lúc mới vào đặt ở cạnh cửa, phòng khi cần đến.
Ta khập khiễng di chuyển hai chân từ trên người Chu Kim An xuống, chân trần chạy đến cửa, mượn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, điên cuồng lật sách.
Cần cù như vậy, ta cảm thấy bản thân thật sự không dễ dàng, nếu là nam nhi, có lẽ cũng thi đậu Trạng nguyên rồi.
"Tư thế này không được, chân không nhấc lên nổi.
"Tư thế này không được, eo không chịu nổi.
"Cái này… chướng mắt!"
Ta khỏa thân nửa người ngồi xổm ở cửa, lật từng trang một, phiền não lựa chọn tư thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-nam-tuong-tieu-thu/chuong-5-2.html.]
Một cảm giác kỳ lạ từ sống lưng dần dần lan ra.
Tựa như có người đang đứng sau lưng ta, cũng cúi đầu nhìn theo.
Thậm chí bên tai còn cảm nhận được hơi thở nóng rực.
Ta quay đầu lại.
Chỉ có bức tường trống rỗng.
Ta ném quyển sách, theo bản năng chạy đến bên giường, túm chặt lấy Chu Kim An, run rẩy nói: "Biểu ca, tỉnh lại đi, trong phòng huynh hình như có thứ gì đó kỳ lạ!"
Chu Kim An bị ta lắc lư một hồi, vậy mà chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt hắn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào ta.
Đôi mắt vốn ôn hòa lạnh lùng, giờ đây trở nên sâu thẳm và đầy xâm lược, giống như ẩn chứa một con quái thú hung dữ, hoàn toàn khác hẳn ngày thường.
Ánh mắt hắn chậm rãi di chuyển xuống, từ mắt, đến môi, đến vai, đến bộ n.g.ự.c trắng nõn.
Ánh mắt dần trở nên nóng bỏng, vừa kìm nén vừa điên cuồng, tựa như con quái thú sắp sửa lao ra, nuốt chửng ta.
Ta sợ hãi buông tay, lại bị bàn tay nóng rực giữ chặt.
Trong nháy mắt, ta như rơi vào vòng xoay, bị hắn đè xuống.
Vẻ mặt xa lạ của Chu Kim An khiến ta thật sự sợ hãi.
"Biểu ca, huynh có thể, tránh ra một chút được không?"
Hắn nhìn ta chằm chằm, thở dốc nói:
"Vì sao nàng luôn xuất hiện trong mơ của ta…"
Hơi thở nóng rực phả xuống, hắn hôn ta một cách mãnh liệt.
Hành động của hắn quá bá đạo, mặc kệ tất cả, khiến toàn thân ta đau đớn, không nhịn được ra sức giãy giụa.
"Biểu ca, ưm, huynh tránh ra trước… muội đau…"
Ta chưa bao giờ biết sức lực của một nam nhân lại lớn như vậy, cho dù dùng hết sức lực toàn thân, cũng không thể động đậy được chút nào.
Chuyện nam nữ này, hoàn toàn không giống như ta nghĩ.
Váy áo "xoạt" một tiếng bị xé toạc, đôi chân trắng nõn lộ ra.
Anan
Trong lòng ta tràn đầy bất lực và sợ hãi, nước mắt bất giác rơi xuống.
Đúng lúc này, trong sân bỗng nhiên có tiếng động, sau đó là tiếng la hét:
"Cháy rồi! Mau cứu hỏa!"
Chu Kim An dường như sững người lại.
Ta dồn hết sức lực đẩy hắn ra, hắn ngã ngửa ra sau, ngã xuống đất, ngất đi.
Không kịp suy nghĩ nhiều, ta vội vàng nhặt quần áo lên che người, chạy như bay ra khỏi phòng.
…
Trong màn đêm, phủ Thượng thư rộng lớn, lửa cháy âm ỉ, tiếng người huyên náo.
Mà cách một bức tường, dưới ánh trăng lạnh lẽo, có mấy bóng người đang đứng im lặng.
Bóng người cao lớn đứng giữa, chắp tay sau lưng, nói nhỏ vài câu, liền được vây quanh rời đi. Hai người còn lại, đột nhiên bay lên không trung, biến mất trong tán cây lớn vươn dài vào trong phủ.
Trong đám cành lá rậm rạp, mơ hồ truyền đến tiếng nói nhỏ:
"Chủ tử chắc hẳn lần này rất hài lòng với vị Thám hoa."
"Hài lòng mà lại ra lệnh đốt nhà người ta sao?"
"Nhưng ta vừa rồi hình như nhìn thấy chủ tử cười."
"..."
"Ngươi bị mù rồi."