Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRẠNG NGUYÊN NƯƠNG TỬ - 14

Cập nhật lúc: 2024-09-03 10:00:23
Lượt xem: 6,597

29

 

Trong đầu ta cũng lóe lên vài hình ảnh không liên quan.

 

Công tử áo gấm thấy rõ ngũ quan của ta cũng sững sờ, sau đó đưa tay đỡ cánh tay không bị rách của ta.

 

Ta mượn lực đứng dậy, lùi lại hai bước: "Là ta không trông nom kỹ, để đứa trẻ chạy ra đường, làm phiền công tử."

 

Hắn không nghe, nhìn chằm chằm vào cánh tay trần của ta.

 

Ta đỏ mặt, đưa tay che lại, vội vàng hành lễ, giọng lạnh hơn: "Cảm ơn công tử, ta sẽ đưa con về."

 

Hắn tỉnh lại, mặt cũng xấu hổ, nhưng vẫn hỏi: "Xin hỏi nương tử, trên cánh tay phải có một nốt ruồi đỏ không?"

 

Mẹ chồng lúc này bước ra, vừa nghe thấy câu này liền tức giận: "Đây là con dâu nhà ta, công tử chú ý lễ độ."

 

Người hầu sau lưng hắn tiến lên: "To gan, điện hạ của ta là Anh Quận Vương, các ngươi sao dám vô lễ như vậy."

 

Anh Quận Vương, đích trưởng tử của trưởng công chúa, cháu hoàng thượng.

 

Mẹ chồng sợ đến tái mặt, nhưng vẫn bảo vệ ta sau lưng.

 

Anh Quận Vương quát người hầu: "Không được vô lễ!"

 

Hắn cúi chào ta: "Xin nương tử thứ lỗi, thực là có một biểu muội từ nhỏ mất tích, gia đình luôn muốn tìm lại, nàng có nốt ruồi đỏ ở cả hai cánh tay."

 

Giờ đây, nốt ruồi đỏ trên tay trái ta đã lộ, nên hắn mới hỏi vậy.

 

Mẹ chồng rất cảnh giác, phẩy tay: "Không có, không có, con dâu ta là cô gái nhà nông chính gốc."

 

Anh Quận Vương thất vọng: "Vậy là ta lỗ mãng."

 

Hắn xin lỗi, rồi kiên quyết để lại mười lượng bạc.

 

Xe ngựa đi xa, Phúc Nhi nắm tay ta: "Mẹ ơi, vừa rồi con thấy thúc ấy bị tên bắn!"

 

Ta sững sờ nhìn con.

 

Con bé nói giọng ngây thơ: "Mũi tên dài thế này, nhiều m.á.u lắm!"

 

Đúng vậy, ta vừa rồi cũng thấy.

 

Đây là lần đầu tiên Phúc Nhi thể hiện khả năng giống ta, cũng là lần đầu tiên ta thấy chuyện ngoài Tùng Trúc.

 

Ta rối bời.

 

Cuối cùng không nỡ, giao Phúc Nhi cho mẹ chồng: "Mẹ, con phải đi nhắc nhở hắn một lần."

 

Ta giả vờ mình có một giấc mơ.

 

Hắn cũng tin.

 

Xuống xe ngựa vào quán rượu bên cạnh.

 

Không đến nửa canh giờ, có hộ vệ dính m.á.u chạy đến: "Điện hạ, vừa rồi có người phục kích bên đường, b.ắ.n loạn tên vào xe ngựa."

 

Anh Quận Vương mắt co lại, kinh ngạc nhìn ta.

 

"Nương tử, theo ta về phủ công chúa, nhất định phải về."

 

Ta, một phu nhân cử nhân nhỏ bé, phu quân chưa được phong quan, sao dám trái lệnh quận vương.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cả nhà ba người ngồi xe ngựa đến phủ công chúa.

 

Con phố này, toàn là nhà quyền quý.

 

Trước đây chỉ đi ngang qua, ta cũng phải nín thở.

 

Không ngờ, lại vào bằng cách này.

 

Phủ công chúa lớn không tưởng, chúng ta theo Anh Quận Vương vào hậu viện.

 

Vào một sân lớn, có một bà v.ú ăn mặc tinh tế bước lên: "Quận vương, quận chúa đang làm ầm lên bên trong."

 

Nghe tiếng một cô gái trẻ:

 

"Mẫu thân, người đi nói với hoàng đế cữu cữu đi, con chỉ muốn gả cho chàng!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-nguyen-nuong-tu/14.html.]

"Nếu không phải vì chàng, giờ con đã gả cho bọn dã man Bắc Địch rồi."

 

Giọng trưởng công chúa yếu ớt: "Người ta đã có vợ, còn từ chối trước mặt hoàng thượng, thật là hoang đường!"

 

"Là nông phụ thôi, để nàng làm thiếp."

 

"Mẫu thân... mẫu thân..." Quận chúa Nhụy Phúc nũng nịu.

 

Ta nghe mà lòng run rẩy.

 

Tùng Trúc, vẫn cự tuyệt hôn sự này.

 

Không biết hoàng thượng có giận chàng không, con đường làm quan sau này của chàng sẽ ra sao.

 

30

 

Anh Quận Vương không muốn chuyện nội gia bị người ngoài nghe thấy, liền lớn tiếng: "Mẫu thân, nhi tử có chuyện quan trọng cần nói."

 

Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc.

 

Quận chúa Nhụy Phúc bước ra, cúi chào Anh Quận Vương: "Ca ca."

 

Ta ngước mắt nhìn nàng.

 

Trong mơ, chỉ nghe thấy danh hiệu của nàng, không thấy rõ mặt.

 

Giờ nhìn thấy, ta giật mình.

 

Nàng trông, sao lại kỳ lạ thế này.

 

Kỳ lạ ở đâu nhỉ.

 

Phúc Nhi không hiểu chuyện, ngây thơ nói: "Mẹ ơi, dì này trông giống mẹ quá."

 

Ta vội che miệng con bé lại.

 

Đúng rồi.

 

Đó là điểm kỳ lạ.

 

Không chỉ nàng, cả Anh Quận Vương cũng có vài nét giống ta.

 

Quận chúa Nhụy Phúc liếc ta, khinh thường hiện rõ.

 

Nàng dẫn theo tỳ nữ quay đi.

 

Khi chúng ta vào, bà v.ú đang xoa đầu trưởng công chúa.

 

Nghe nói bà là tỷ tỷ cùng mẹ khác cha của hoàng thượng, cùng hoàng thượng trải qua bao khó khăn lên ngôi.

 

Sau khi hoàng thượng lên ngôi, vô cùng sủng ái bà.

 

31

 

Yêu cầu nào của bà cũng đáp ứng, không có gì là không được.

 

Chỉ là, trong sự sủng ái như vậy, thân hình bà vẫn gầy gò, khuôn mặt tiều tụy, toàn thân toát lên sự mệt mỏi.

 

Anh Quận Vương nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, người mở mắt nhìn xem."

 

Người phụ nữ trên ghế cao mở mắt, mệt mỏi nhìn ra, đôi mắt khẽ nheo lại.

 

Sau đó, bà từ từ ngồi thẳng dậy, gọi bà v.ú phía sau: "Chu bà bà, bà cũng xem thử đi."

 

Chu bà bà bước xuống bậc thang, đi vòng quanh ta vài lần.

 

Thần sắc ngày càng kỳ lạ.

 

Trưởng công chúa chống người đứng dậy: "Thế nào?"

 

Chu bà bà với vẻ mặt kỳ lạ: "Vị nương tử này và điện hạ khi còn trẻ, thật có đến bảy tám phần giống nhau."

 

Anh Quận Vương đã sớm cho tỳ nữ lui ra.

 

Hắn nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, vừa rồi nàng nói mơ, mơ thấy con bị ám sát mà chết, nhờ vậy con tránh được một kiếp."

 

Trưởng công chúa càng xúc động, bà vẫy tay gọi ta: "Con à, lại đây."

 

 

Loading...